Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1721 - Chương 1813. Thứ Được Ma Đế Để Lại (3)

Chương 1813. Thứ được Ma Đế để lại (3)
Chương 1813. Thứ được Ma Đế để lại (3)

Đôi mắt Thái Chi càng u ám hơn. Lo lắng của Kiếp Thiên Ma Đế hoàn toàn ứng nghiệm… mà còn ngay trong khoảnh khắc nàng vừa rời khỏi Hỗn Độn nữa.

“Nàng ấy in Ma Ấn lên toàn bộ Thái Sơ Long Tộc, lại trồng một Ma Nguyên đặc biệt ở trong người ta. Nếu ngày nàng ấy lo lắng đến, ta thả Ma Nguyên ra là có thể tăng cường tốc độ Ma hóa và dung hợp của sức mạnh Thiên Lang, đồng thời cũng có thể tùy ý khống chế Thái Sơ Long Tộc.”

“Sau đó, nàng ấy khắc một ít lực không gian là Càn Khôn Thứ lên kiếm của ta, để ta có thể mang Thái Sơ Long Tộc theo bên mình.”

Thái Chi triệu hồi thanh Thiên Lang Thánh Kiếm đã Ma hóa ra, trên đầu mũi kiếm hơi hiện lên ánh đỏ.

Bởi vì Càn Khôn thứ trong tay Kiếp Thiên Ma Đế không còn nhiều, cho nên sức mạnh được khắc trên Thiên Lang Thánh Kiếm cũng vô cùng yếu ớt, nhưng hẳn là vẫn có thể tồn tại trong khoảng thời gian rất dài.

“Quả nhiên… lại là nàng ấy.” Vân Triệt lẩm bẩm, trong lòng buồn bã vô tận.

Hắn nhớ rõ, khi đó Kiếp Thiên Ma Đế vô cùng nghiêm túc nói với hắn, trước khi nàng rời khỏi Hỗn Độn, nàng sẽ không ra tay loại trừ bất kỳ kẻ thù hay tai họa tiềm ẩn nào cho hắn. Về sau cho dù xảy ra chuyện gì, hắn đều phải tự dùng sức mạnh của mình để đối mặt, có vậy mới không phụ sự tán thành của Tà Thần, không phụ tôn nghiêm của sức mạnh Tà Thần.

Đúng là ở ngoài sáng, nàng ấy không thanh trừ các nguy cơ tiềm tàng cho hắn thật, nhưng trong tối thì lại để lại cho hắn rất nhiều rất nhiều…

Có khi, còn có càng nhiều hơn nữa.

Giống như một trưởng bối bề ngoài nhìn thì lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng thật ra ẩn giấu rất nhiều nỗi lo lắng.

“Nữ nhân đều khẩu thị tâm phi như vậy sao?” Vân Triệt vô thức nói. Trong khi tự nói, hình bóng Khuynh Nguyệt vô tình hiện lên trong đầu.

Nhưng nó vừa mới hiện lên liền bị hắn lập tức xóa đi.

Lí do là vì bóng hình này, cái tên này, ngay cả tư cách xuất hiện trong trí nhớ của hắn cũng không còn nữa.

“Khẩu thị tâm phi?” Thái Chi liếc hắn một cái, hình như có nghi vấn. Nàng thu hồi Thiên Lang Thánh Kiếm, nói: “Rõ ràng là Ma Đế, lại không hề đáng sợ, tuyệt tình như trong tưởng tượng hay như cách nàng thể hiện, ngược lại… xem ra, mối quan hệ giữa nàng ấy và Tà Thần là chí tình thật. Nếu không cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy chỉ vì ngươi có sức mạnh của hắn.”

“Ừ.” Vân Triệt gật đầu. Chỉ là, trong thâm tâm hắn rất rõ, so với hắn, người khiến Kiếp Thiên Ma Đế càng quan tâm, càng muốn bảo vệ là Hồng Nhi và U Nhi.

“Thái Chi, sao ngươi phải tới Nam Thần Vực sớm như vậy?” Vân Triệt hỏi. Hắn đại khái biết đáp án là gì, nhưng vẫn muốn nghe Thái Chi chính miệng nói câu trả lời.

Thái Chi thản nhiên nói: “Đông Thần Vực bị các ngươi đánh trở tay không kịp, hơn nữa Đông Thần Vực có nhận thức sai lệch to lớn về Bắc Thần Vực. Cuộc chiến ở Đông Thần Vực, hẳn cũng không cần sự trợ giúp của ta. Mà sau Đông Thần Vực, chắc chắn tới Nam Thần Vực rồi.”

“Chỉ là, ta không nghĩ tới nó sẽ nhanh như vậy.” Thái Chi nhìn Vân Triệt, khuôn mặt vẫn non nớt như trước nhưng lại mang theo sự lãnh đạm và dứt khoát khác hoàn toàn với dĩ vãng: “Ta vốn định âm thầm khiến Nam Thần Vực nội loạn, nhưng ngươi… đã vội vàng tự mình chạy tới.”

Đông Thần Vực còn chưa ổn định, động thái của Tây Thần Vực thì càng khó đoán. Lần này hắn tới Nam Minh Thần Giới, đúng là “vội vàng” thật.

“Ngươi cũng sớm phá giải được Huyễn Minh Toàn Cơ trận của Nam Minh rồi?” Vân Triệt hỏi… đột nhiên, dường như nghĩ ra điều gì, chân mày hắn khẽ nhúc nhích.

“Sức mạnh của Càn Khôn Thứ khắc trên Thiên Lang Thánh Kiếm có thể dễ dàng lần ra chỗ một mắt trận khác của Huyễn Minh Toàn Cơ trận.” Thái Chi lãnh đạm nói: “Nếu Nam Minh bị dồn vào đường cùng, rất có thể người dùng Huyễn Minh Toàn Cơ trận là Nam Vạn Sinh. Nếu hắn trốn vào trong đó, nơi đó sẽ là nơi chôn thân thực sự của hắn.”

“Người chờ ở ngoài trận, giết Nam Vạn Sinh là ai?” Vân Triệt đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là Thái Sơ…” Thái Chi nói được một nửa, bỗng cảm giác được ánh mắt khác thường rõ ràng của Vân Triệt, thế là không cách nào nói tiếp được nửa câu sau.

“Khí tức của rồng Thái Sơ rất đặc biệt. Nếu nó xuất hiện ở Thần Giới từ sớm thì cũng sẽ rất dễ bị phát hiện.” Vân Triệt chậm rãi phân tích: “Dù sao Nam Vạn Sinh cũng là người đứng đầu Nam Thần Vực. Dù trọng thương gần chết, muốn giết hắn ta trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong Thái Sơ Long tộc, người có thể làm được điều này đại khái chỉ có Thái Sơ Long Đế.”

“Nhưng Thái Sơ Long Đế lại dưới chân ngươi từ đầu đến cuối.” Hắn nhìn kỹ Thái Chi, trong lòng suy tư: “Vậy rốt cuộc là ai chứ?”

“Hừ.” Thái Chi quay mặt đi: “Ngươi không cần biết.”

“Ặc…” Vân Triệt nhéo tay Thái Chi, mỉm cười nói: “Rồi rồi, ta không hỏi nữa.”

Sau khi Nam Vạn Sinh trốn đi, sau khoảng ba nốt nhạc, mặt Nam Quy Chung đột nhiên biến sắc.

Có thể giết chết Nam Vạn Sinh đang bị trọng thương trong vòng ba nốt nhạc… Trong thế giới này, có mấy người làm được?

Thái Chi không muốn nói, đương nhiên Vân Triệt sẽ không ép, nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ và loại trừ.

Trở lại bầu trời phía trên thành Nam Minh Vương, đám khói lửa đen đặc vẫn không ngừng bốc lên cuồn cuộn, nuốt lấy biển máu và xác chết nằm rải rác.

Diêm Thiên Hưu đã trở lại. Hắn nhanh chóng cúi người bái, nói: “Bẩm Ma Chủ, dư nghiệt Nam Minh đều đã trốn chạy ra ngoài giới, chúng ta tuân mệnh của Ma chủ, không đuổi theo.”

“Ừ.” Vân Triệt gật đầu.

Diêm Thiên Hưu nhìn Thái Chi đứng bên người Vân Triệt, môi mấp máy, nhưng nhịn xuống không hỏi nhiều.

Nhìn Vân Triệt và Thái Chi đang nắm chặt tay nhau, ba người Diêm Tổ không khỏi thầm rên rỉ.

Lại thêm một vị chủ nhân cần phải cẩn thận phục vụ rồi…

Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi bĩu môi, nhưng cũng không buông lời kích thích Thái Chi.

Nam Thiên Thu thì vẫn bị Diêm Nhất nắm lấy đầu.
Hết chương 1813.
Bình Luận (0)
Comment