“Đông Thần Vực, vốn hùng mạnh như vậy, còn bị Bắc Thần vực liên tục đánh tan, cuối cùng những kẻ đứng đầu các giới, đều tranh nhau uốn gối quy hàng. Tử Vi Đế cho là, Nam Thần Vực sẽ tốt hơn được bao nhiêu chứ?”
“Hừ!” Tử Vi Đế tỏ vẻ kinh thường.
“Còn nói... chết? Chậc chậc chậc.” Thương Thích Thiên âm trầm cười, xoay người, hành lễ, nói: “Ma Chủ, toàn bộ Thương Lan giới đều rất gần với Tử Vi giới, có thể nói Thích Thiên hiểu rất rõ Tử Vi giới. Dòng dõi Tử Vi có nguyên khí và huyết mạch đặc biệt, lợi mình càng là lợi người, cực kỳ thích hợp cho việc bồi bổ. Diệt tuy rằng sảng khoái, nhưng có chút lãng phí, cho nên Thích Thiên cả gan đề nghị...”
“Thà nuôi còn hơn giết, sau khi xử xong Tử Vi giới, nuôi dòng dõi Tử Vi như gia súc bình thường, nam thì làm nô lệ, nữ thì làm kỹ nữ, định kỳ thu thứ bổ dưỡng như nguyên khí Tử Vi này, để Ma chủ và Ma Tộc dưới trướng sử dụng. Như thế chẳng những vừa lợi lớn, mà biết đâu còn khiến cho người của Tử Vi tộc mang ơn, đời đời đội ơn, lạy tạ ơn tha mạng như trời bể của Ma Chủ.
“Bằng cách này, trong vài thế hệ, dòng dõi Tử Vi sẽ theo từng Đế tộc, biến thành nô tộc của ma nhân, hơn nữa sẽ được truyền lại mãi mãi. Dù sao trên thế giới này, không có gì dễ bồi dưỡng hơn nô tính.”
Diêm Thiên Hưu và chúng Diêm Ma nhíu mày, bọn họ có thù oán rất sâu với Huyền Giả của Nam vực, vào một khắc này, lại rõ ràng cảm nhận được một luồng khí lạnh thật sâu.
Tử Vi Đế đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn không chịu khuất phục ấy, hiện lên một màu xanh đen khủng khiếp, khi đồng tử co rút tới cực điểm, cuối cùng, lan ra những vết sẹo màu tím giống như vì nổi giận mà hở ra.
Thiên Diệp Vụ Cổ nhìn Thương Thích Thiên thật sâu, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Với kiến thức của hắn, Thương Thích Thiên đã nhanh chóng cân nhắc lợi hại, với thân phận là Thần Đế của Nam Vực, hắn đã vô cùng quyết đoán quay giáo, đầu hàng Vân Triệt, đầu hàng một cách triệt để, vì để chứng minh sự trung thành và hữu dụng của bản thân trước Vân Triệt, hắn có thể dùng đủ mọi cách.
Như vậy, nếu một ngày nào đó trong tương lai, Bắc Thần Vực bị Tây Thần Vực đánh bại, hoặc xuất hiện một thế lực khác có thể nghiền ép sức mạnh của Vân Triệt, vậy chắc chắn, hắn cũng sẽ là người phản bội đầu tiên, mà trước khi phản bội, rất có thể còn đâm sau lưng một nhát âm độc nhất.
Đuôi mày Vân Triệt nhướng lên, dường như thấy điều gì rất thú vị. Hắn thản nhiên nói: “Đề nghị hay đó. Thương Thích Thiên, nếu ngươi đã quen thuộc với Tử Vi Giới như vậy thì chuyện này giao cho ngươi làm.”
Mặt Thương Thích Thiên hiện lên vẻ vinh hạnh. Hắn nhanh chóng khom người nói: “Nhất định sẽ không làm Ma Chủ thất vọng.”
Vân Triệt nheo mắt, nhìn Tử Vi Đế có sắc mặt xám xịt tựa như người chết, hắn lập tức nổi giận: “Sao kẻ đần độn này vẫn còn sống vậy, ba lão quỷ các ngươi bị điếc à?”
Ba Diêm Tổ bị dọa tới giật bắn mình, sức mạnh Diêm Ma hoảng loạn bộc phát mãnh liệt.
Xoẹt!
Không gian bị xé mở tạo ra từng vết rạn đen nhánh. Thân thể của Tử Vi Thần Đế cũng bị vặn một cách tàn nhẫn thành hình dạng vô cùng méo mó. Nếu đổi thành một vị Thần Chủ bình thường, e rằng sớm bị lực lượng khủng bố đáng sợ của ba Diêm Tổ xé thành hơn mười khúc rồi.
“Chờ… chờ đã… chờ đã!” Hắn bắt đầu ra sức giãy dụa, miệng hắn đột nhiên phát ra tiếng thét vô cùng chói tai: “Ma Chủ… ta nguyện ý thần phục… a… cầu xin ngươi hãy tha cho Tử Vi… tha cho Tử Vi… ta nguyện ý… vì Ma Chủ bán mạng… a a a a…”
Sự cường đại của Bắc Thần Vực hay mối đe dọa bị diệt giới cũng không thể khiến Tử Vi Đế khuất phục, nhưng hắn lại bị vài lời của Thương Thích Thiên đánh tan.
Hôm nay Vân Triệt đã đủ ác, nhưng còn chưa đủ độc… Ít nhất là không độc như Thương Thích Thiên.
“Đã muộn rồi.” Vân Triệt khinh khỉnh nói nhỏ.
Rắc… rắc rắc!
Xương cốt của Tử Vi Đế bị bẻ ra từng khúc từng khúc một. Thân thể của hắn cũng bị đốt cháy bởi lớp ma khí tầng tầng lớp lớp. Ánh sáng tím trên người hắn run run, hắn càng giãy dụa kịch liệt hơn, miệng lại hét to: “Ma chủ! Tử Vi nguyện trung thành cả đời… với Ma Chủ, Tử Vi… là người hữu dụng… Xin Ma Chủ thành toàn… xin Ma chủ tha cho Tử Vi… xin Ma Chủ… a…”
Bởi vì sự ăn mòn của sức mạnh Diêm Tổ, tiếng hét của Tử Vi Đế càng thê lương và tuyệt vọng hơn, nhưng Vân Triệt vẫn luôn quay lưng đứng đó, không hề đáp lại.
“Dừng tay trước đã.” Thiên Diệp Ảnh Nhi bỗng nhiên lên tiếng.
“...?” Vân Triệt hơi liếc sang, mày thoáng nhíu.
Ánh mắt ba Diêm Tổ đồng thời nhìn về phía Vân Triệt, nhưng lại thành thật thu sức mạnh trên tay lại. Dù sao bọn họ cũng không dám không nghe mệnh lệnh của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Bỗng dưng được kéo về trong cơn tuyệt vọng, toàn thân Tử Vi Đế co rúm, mặt đầy sợ hãi, không còn sự kiên cường hồi nãy.
“Dù sao cũng là một Thần Đế, nếu hắn ta nguyện ý nghe lời, chúng ta vẫn là giữ lại cho thỏa đáng.” Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói.
“Thiên Diệp.” Thái Chi bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Thân là nô của Ma Chủ, ngươi đang cố ý làm trái mệnh lệnh của Ma Chủ sao?”
Những lời này của nàng vừa là lời khiển trách, cũng là để bóc vết sẹo năm đó Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Vân Triệt trồng nô ấn.
“Mệnh lệnh của Ma Chủ, làm sao ta dám ngỗ nghịch chứ.” Đôi mắt đẹp như có như không nhìn Vân Triệt, nàng chậm rãi nói: “Ta chỉ đang đưa thêm nhiều lựa chọn hơn cho Ma Chủ mà thôi.”
“Nếu Tử Vi Đế này nguyện ý nghe lời thật thì Ma Chủ sẽ có thêm sự giúp đỡ từ một Thần Đế nữa, việc bắt lấy Tử Vi Giới cũng không cần tốn nhiều công sức, trăm lợi vô hại. Nhưng…” Nàng nhìn Tử Vi Đế, giọng điệu hơi thay đổi, từ thong thả chuyển sang lạnh lẽo: “Ma Chủ đã hạ sát lệnh, há có thể thu hồi một cách đơn giản như thế. Còn nữa, nếu dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, có vẻ không công bằng cho lắm với Thích Thiên Đế và Hiên Viên Đế chịu ngoan ngoãn nghe lời từ đầu nhỉ.”
“Nói thẳng.” Vân Triệt nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi mím môi, vẽ nên một đường cong hồng nhạt đầy mê người, nhưng lời bên môi lại là năm chữ kinh khủng nhất: “Phạm Hồn Cầu Tử Ấn.”
Hiên Viên, Tử Vi, Thích Thiên… toàn thân ba vị Thần Đế đồng thời run rẩy. Ngay con ngươi màu đen của Diêm Thiên Hưu cũng phải co rụt lại.
Mấy chữ ít ỏi nhưng lại có thể khiến cho Thần Đế cả người lập tức phát lạnh… chỉ có thể là Phạm Hồn Cầu Tử Ấn. Ngay cả Diêm Thiên Hưu của Bắc Vực cũng từng nghe thấy cái tên khủng bố này.
“...” Vân Triệt không nói gì. Hắn chính là một trong số những người hiếm hoi trên đời này đã tự mình trải nghiệm Phạm Hồn Cầu Tử Ấn.
“Xem ra, Ma Chủ nguyện ý ban cơ hội này.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Tử Vi Đế: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi và Tử Vi Giới, chọn đi.”
Hai mắt Tử Vi Đế chưa từng mơ hồ và ảm đạm như bây giờ.
Hắn nhìn về phía Vân Triệt… thâm trầm và thờ ơ, tìm không thấy bất cứ cảm xúc nào, dường như căn bản không thèm quan tâm tới sự lựa chọn của hắn;
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Đế… kinh sợ, thương hại, còn mang theo vài phần may mắn khó che giấu;
Hắn nhìn về phía Thương Thích Thiên… trào phúng, miệt thị, còn có chút hả hê, lại còn không chút che giấu.
…
Hết chương 1819.