Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1728 - Chương 1820. Vỡ Mật (2)

Chương 1820. Vỡ mật (2)
Chương 1820. Vỡ mật (2)

Sống mấy vạn năm, hắn bỗng hiểu ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ con người Hiên Viên Đế và Thương Thích Thiên, chẳng bao giờ thực sự hiểu rõ được nhân tính.

Thứ mình giữ vững và tuân thủ cả đời, khi đối mặt với sự sống chết trước mắt, đột nhiên trở nên vô cùng mỏng manh, không đáng một đồng.

Một khi bị trồng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn, vận mệnh của hắn sẽ bị Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi khống chế hoàn toàn. Dù cho tương lai Bắc Thần Vực có bị Tây Thần Vực tiêu diệt hay có một bước ngoặt khác, hắn cũng không chạy trốn được. Nếu có chống cự dù chỉ một chút, hắn sẽ phải trải qua cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Nhưng tới bước này rồi, hắn không còn lựa chọn nào khác nữa. Gục đầu xuống, miệng Tử Vi Đế khẽ động, hẳn là đang cười nhưng trong lòng cũng không hề thấy bi thương… giống như linh hồn đã chết rồi vậy.

“Mời Ma chủ… ban ấn.” Nhẹ giọng nói ra một câu ngắn ngủi, hắn chấp nhận số phận mà hắn không thể lựa chọn này với tư thái bình tĩnh hơn hắn nghĩ nhiều.

“Tốt.” Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi giơ tay, thấp giọng nói: “Ngươi phải hiểu được kết cục khi phản kháng.”

Tử Vi Đế nhắm mắt, thu lại tất cả huyền khí trên người.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, Vân Triệt bỗng xuất hiện bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, chộp lấy cổ tay trắng muốt của nàng, chậm rãi đè bàn tay đang giơ lên của nàng.

“Các ngươi làm đi.” Vân Triệt nói với Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”

Thiên Diệp Bỉnh Chúc thường hay mặt không biểu cảm lại nở nụ cười nhẹ: “Đúng rồi, việc trồng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn sẽ khiến hồn nguyên bị thương. Thần Đế mang trên người tương lai của Phạm Đế, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì cần gì tự tay làm như vậy.”

Dứt lời, hắn vươn tay ra, chộp lên vai Tử Vi Đế. Nhất thời, từng vệt sáng vàng tràn ra từ tay hắn, nhanh chóng chạy khắp toàn thân Tử Vi Đế.

Cả người Tử Vi run run, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, để mặc hồn ấn tàn khốc nhất thế gian này xâm nhập thân thể và linh hồn hắn.

Hơi cong môi, Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhẹ. Nàng chuyển mắt sang nhìn Vân Triệt, giọng mềm mại đầy ma mị: “Ma Chủ đại nhân của ta, ngươi có biết cái gọi là quan tâm tắc loạn không?”

Vân Triệt: “...”

“Năm đó trước khi bước vào Bắc Thần Vực, Phạm hồn và sức mạnh Phạm Đế của ta đã bị phế bỏ hết rồi, sao có thể trồng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn cho hắn được chứ. Chuyện đơn giản dễ hiểu như vậy mà vừa nãy ngươi lại quên mất.”

Vân Triệt hơi ngẩn ra, sau đó hừ lạnh, thấp giọng nói: “Bây giờ không phải lúc để nói đùa, đừng gây chuyện.”

Nói xong, hắn rõ ràng cảm giác được có ý lạnh truyền tới từ phía sau lưng hắn, một lúc sau mới cố gắng đè xuống được. Để Thái Chi và Thiên Diệp Ảnh Nhi sống chung được, sợ là phải khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều.

Từng vệt sáng màu vàng trải dọc khắp toàn thân Tử Vi Đế. Nó đột nhiên lóe lên rồi hoàn toàn biến mất, Phạm Hồn Cầu Tử Ấn đã được trồng xong.

Tận mắt thấy quá trình Tử Vi Đế vị trồng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn, ngực Hiên Viên Đế phập phồng. Lúc này trong lòng hắn nhiều nhất không còn là nỗi oán hận và không cam lòng nữa, mà là một cảm giác may mắn đầy vặn vẹo.

“Hiên Viên, Tử Vi.” Vân Triệt nghiêm nghị nói.

Thân thể Hiên Viên Đế nhoáng lên, hơi dừng lại rồi mới bước lên. Hắn học dáng dấp của Thương Thích Thiên hồi này, khom người nói: “Ma Chủ… có gì phân phó.”

Làm Đế cả đời, sao có thể quen với việc khom lưng quỳ gối được. Nên động tác và ngôn từ của hắn không khỏi có phần hơi kỳ lạ.

Tử Vi Đế cũng đã đi tới, cúi người trước Vân Triệt. Chỉ là hai mắt hắn đầy xám xịt, nhìn mất sức sống hơn Hiên Viên Đế.

“Các ngươi lập tức hạ lệnh, điều động toàn bộ lực lượng của hai giới Hiên Viên, Tử Vi, toàn lực truy sát dư nghiệt của dòng dõi Nam Minh.” Viên Triệt chậm rãi mở miệng, ra lệnh tuyệt sát đẩy Nam Minh vào đường cùng vĩnh viễn cho hai Thần Đế.

Dòng dõi Nam Minh, không một ngọn cỏ. Đây là lời thề độc năm đó của hắn.

Hai Thần Đế cúi gằm xuống, trong lòng không khỏi thấy vô cùng bi thương.

Trước giờ họ đều là Vương giới của Nam Vực, nhưng giờ lại phải tự tay trảm thảo trừ căn toàn bộ dòng dõi Nam Minh.

Vân Triệt đang kéo bọn họ xuống một vực sâu hắc ám càng ngày càng sâu, càng ngày càng không rõ đường về.

Bọn họ không dám từ chối, chỉ có thể nhận lệnh.

“Nhớ lan truyền tin ra nữa,” Vân Triệt tiếp tục nói: “Kẻ đáng chết vạn lần nhất là kẻ có huyết mạch của Nam Minh. Mấy Huyền giả khác của Nam Minh, chỉ cần cung cấp chỗ ẩn náu của bọn họ là có thể được ân xá. Nếu lấy được mạng của bọn họ, còn có thể được trọng thưởng nữa.”

Tin này mà lan truyền ra, có thể tưởng tượng được giữa các Huyền giả Nam Minh đang chạy trốn sẽ có một địa ngục nhân tính đầy bi thảm như thế nào.

“Rõ.” Hai Thần Đế trả lời một cách đầy khó khăn.

“Ba tháng.” Từng lời của Vân Triệt đều đầy lạnh lẽo: “Ba tháng sau, ta không hy vọng trên đời này còn sót lại cốt nhục của Nam Minh, một người cũng không được! Nghe rõ chưa!”

Lúc này, Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế đều không trả lời ngay, bởi vì ba tháng thực sự là quá ngắn.

Do dự mãi, Hiên Viên Đế mới nhắm mắt nói: “Ma Chủ, từ trước tới nay người của Hiên Viên Giới luôn có chút… oán sợ đối với ma nhân. Mặc dù ta nguyện ý nghe Ma Chủ sai bảo, nhưng mệnh lệnh này mà được ban ra, Hiên Viên Giới sẽ vì bất đồng quan điểm mà dẫn tới nội loạn. Chỉ riêng việc dẹp nội loạn thôi cũng tốn khá nhiều thời gian, bên Tử Vi Giới cũng giống vậy. Thời gian ba tháng thực sự…”

“Ha, ngay cả khống chế người khác trong lòng bàn tay cũng không làm được, mấy năm làm Thần Đế này của các ngươi biến thành làm chó rồi à!” Vân Triệt lạnh lùng cắt lời Hiên Viên Đế, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương: “Một con chó cong gối không có tư cách lên tiếng với chủ nhân! Ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh, trong ba tháng… Bất kể các người dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì, một ngày cũng không thể thiếu!”

Nội loạn? Không phải như vậy càng tốt sao! Nếu tương lai bọn họ có chuyển sang đầu nhập vào Long Thần Giới, uy hiếp cũng giảm đi đáng kể.

Hôm nay, bóng ma sợ hãi Vân Triệt mang đến cho bọn họ thực sự quá lớn. Đôi mắt đột nhiên âm u và giọng điệu ấy khiến họ vô cùng hoảng sợ, không dám nói thêm nửa chữ, vội vã cúi đầu tuân mệnh.

Diêm Thiên Hưu bỗng nhiên lên tiếng, giọng đầy hung ác: “Ma Chủ bảo các ngươi phải “lập tức” hạ lệnh, nghe không hiểu à!”

Giờ hắn để triệt để hiểu được tại sao Vân Triệt không để họ đuổi theo. Thì ra từ lúc ấy, hắn đã chuẩn bị giao nhiệm vụ truy sát dư nghiệt của Nam Minh cho mấy Vương giới của Nam Vực, khiến bọn họ không còn đường lui.
Hết chương 1820.
Bình Luận (0)
Comment