Vân Triệt không nói chuyện, hắn không tiếp tục nhìn về phía Nam Thiên Thu, mà là yên tĩnh nhìn gương mặt Hoà Lăng, cảm giác mỗi lần nàng nháy mắt, tâm trạng lẫn khí tức của nàng đều thay đổi.
Nàng đã sống trong cảnh trốn chạy từ khi sinh ra, cha mẹ mất sớm mất, nàng sống lang thang, cuối cùng những người thân cũng rời bỏ nàng, và nàng thậm chí không thể gặp lại thêm một lần nào nữa.
Sự suy sụp và đau đớn khi biết tin dữ... sự tuyệt vọng khi biết kẻ đứng sau là Phạm Đế Thần giới... Vì hy vọng trả thù không ngần ngại từ bỏ bản thân trở thành độc linh... Vẩy xuống thiên độc trong lúc mất khống chế ở Phạm Đế Thần giới… Mất tâm mất hồn sau khi biết hoá ra Phạm Đế lại không phải hung thủ…
Nhiều năm trôi qua, họ không một giây phút nào rời xa nhau. Những thăng trầm của số phận Vân Triệt đã đồng hành cùng nàng. Hắn cũng nhìn thấy rõ ràng mọi thứ của Hoà Lăng bao năm qua, tất cả khắc ghi trong lòng.
Cuối cùng... cuối cùng cũng đến lúc hắn thực hiện được lời hứa của mình với nàng ấy.
Hoà Lăng ngơ ngác nhìn Nam Thiên Thu đã vô cùng thống khổ, hơi thở của nàng rõ ràng rối loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi môi nàng run rẩy, tựa như muốn hét lên mắng mỏ, nhưng rất lâu, nàng không thể phát ra âm thanh nào.
Chỉ có nước mắt lăn dài, và những hình ảnh tuyệt vọng trong quá khứ, giống như một cơn ác mộng hỗn loạn hiện ra trước mặt.
Lúc này Vân Triệt cau mày, bởi vì hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt xanh lục bảo của Hoà Lăng đang từ từ tụ lại một tầng sương mù màu xám dị thường.
Cũng giống như hồi đó, sau khi nàng nghe tin dữ về Hoà Lâm.
Hoà Lăng đưa tay ra, ánh sáng màu xanh lam lập lòe, một tia độc khí bắn ra, phóng thẳng đến giữa lông mày Nam Thiên Thu.
Độc của Thiên Độc châu đã bị Hoà Lăng trong lúc kia mất khống chế không giữ lại chút nào vẩy toàn bộ vào Phạn Đế Thần giới. Mặc dù độc lực hồi phục trong giai đoạn này rất yếu, nhưng chắc chắn nó không phải là thứ mà Nam Thiên Thu có thể chịu đựng được trong tình trạng hiện tại.
“Ngươi… a…”
Thiên độc vào người, Nam Thiên Thu như bị cả ngàn con rắn cắn, đau đớn kêu gào. Mơ mơ hồ hồ, hắn nghĩ tới hồi trước đó Vân Triệt không hiểu vì sao hỏi hắn về việc săn giết Hoà Lăng ở Đông Thần Vực.
Chẳng lẽ… vì… Hoà Lăng?
Bàn tay Hoà Lăng phát run, ngón tay ngọc ngà trắng bệch. Tiếp tục dùng độc tấn công người phía dưới, Nam Thiên Thu co giật lăn lộn trên mặt đất, cơ thể rỉ máu, cũng bắt đầu nhuốm màu xanh lục bảo.
“A… a… a..” Đây là thứ thiên độc đã đẩy Phạm Đế Thần giới vào tuyệt cảnh, không thể nghi ngờ việc Nam Thiên Thu đã bị đẩy vào địa ngục tàn khốc nhất: “Ngươi… các ngươi… Long Thần… nhất định… a...”
Hôm nay, Nam Thiên Thu phải chịu sự tra tấn tột cùng cả về thể xác lẫn tinh thần. Thiên độc nhanh chóng lan tràn, tiếng gào thét và giãy dụa của hắn bắt đầu yếu đi, hai mắt nhuốm màu xanh lục đáng sợ, khí tức cả người nhanh chóng tiêu tán.
Nhìn Nam Thiên Thu sắp chết vì thiên độc, cơ thể Hoà Lăng khẽ run lên, các ngón tay của nàng đột nhiên thu lại, ngăn cản thiên độc, thậm chí còn nhanh chóng tẩy sạch độc tức.
Đột nhiên thoát khỏi địa ngục thiên độc, Nam Thiên Thu mềm nhũn trên mặt đất, toàn thân co quắp như một con côn trùng sắp chết.
Tuyệt đối không phải nàng bỗng nhiên nổi rồi lòng thương hại, mà là vì mối hận thân nhân, mối hận tộc nhân, mối hận huyết mạch cắt đứt... Nàng không cam tâm để Nam Thiên Thu chết dễ dàng như vậy, dù là hắn đã nếm hết đau đớn cùng tuyệt vọng.
Chỉ là nàng không phải là Thiên Diệp Ảnh, nàng không biết làm thế nào để hành hạ một người sống không bằng chết. Nhưng nỗi hận vô tận tích tụ nhiều năm bùng lên trong lồng ngực, tâm hồn nàng như muốn nổ tung.
“Ngươi... ngươi...” Nàng thì thào, lúc này ánh sáng xám kỳ lạ trong đôi mắt xanh lục đột nhiên ngưng tụ, nàng hung hăng vươn tay ra, năm ngón tay run rẩy vặn vẹo, nắm lấy cổ họng Nam Thiên Thu.
Dường như dưới sự căm hận và uất ức đang trào dâng, nàng muốn dùng tay xé xác anh ta.
Nhưng bàn tay của nàng không đụng được đến Nam Thiên Thu, cổ tay lạnh như băng bị Vân Triệt nhẹ nhàng nắm chặt, ngừng lại ở giữa không trung.
Một cái tay khác hướng về phía sau vung lên, ngọn lửa đỏ cùng lực lượng bóng đêm đã đốt lên ở trên người Nam Thiên Thu ngọn lửa tại hoạ vĩnh cửu.
“A a a a a a!!!!”
Nam Thiên Thu vốn yếu ớt giống như chó chết lập tức phát ra tiếng thét như muốn đâm rách chân trời, toàn bộ người hắn trong nháy mắt bị bao phủ hoàn toàn ở trong viêm ma ác mộng nhuốm màu đỏ đen.
Nhưng tiếng hét thất thanh chỉ kéo dài trong vài nhịp thở rồi hoàn toàn biến mất, đủ để tiêu hao toàn bộ viêm ma bùng cháy dữ dội, nuốt chửng thân thể tan nát của kẻ đó từng chút một.
Khi ngọn lửa thống khổ vĩnh cửu dập tắt, Nam Thiên Thu... thiếu gia Nam Minh, người vừa mới bước lên đỉnh cao của mơ tưởng đã bị thiêu rụi thành tro đen, chỉ còn lại một chút sức mạnh Nam Minh lẳng lặng bay đi.
Nhìn người đã trút hết ân oán cả đời biến mất trong tầm mắt của mình, Hoà Lăng không vui vẻ, không vui sướng khóc lớn mà ngây người ở yên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, nàng quay đầu lại, động tác vừa chậm lại vừa cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt mịt mờ: “Tại sao… tại sao ngươi lại giết hắn ta... tại sao ngươi không để ta báo thù... Tại sao... Tại sao…”
Hơi thở của nàng hỗn loạn, đôi mắt trống rỗng như mất hồn.
Đây là lần đầu tiên nàng bộc lộ cảm xúc tiêu cực với Vân Triệt… Mà đó là một luồng oán hận đầy thăng trầm, sóng gió, hỗn loạn.
Nắm lấy cổ tay lạnh lẽo, Vân Triệt không nói mà tay dùng một lực nhẹ kéo Hoà Lăng đang mất hồn vào lòng, sau đó ôm chặt chẽ ôm lấy.
Hết chương 1825.