“Hoà Lăng, ngươi nghe ta nói.” Vân Triệt bàn tay đặt trên lưng nàng, dùng giọng ôn hòa an ủi nỗi lòng của nàng: “Nếu như không có hi sinh và cố chấp của ngươi, chúng ta không thể nào tìm được kẻ cầm đầu, cũng không có khả năng xử quyết hắn ở ngay trước mặt chúng ta như hiện tại. Là ngươi vì cha mẹ, vì Hòa Lâm, vì toàn tộc báo thù. Những việc này, bọn họ ở thế giới khác nhất định đều nhìn thấy rõ ràng.”
“Mà lần này ta ra tay, là bởi vì thân thể dơ bẩn và máu tươi của hắn không xứng làm ô nhiễm ngón tay ngươi, ta càng không cho phép... làm bẩn linh hồn ngươi.”
“...” Hoà Lăng khẽ mấp máy môi, thân thể run rẩy nhẹ bớt đi, khí tức xám xịt trong mắt dường như cũng có chút phai nhạt.
Vân Triệt nhắm mắt lại, giọng nói dần nhỏ đi, lúc ẩn lúc hiện: “Hoà Lăng, ngươi có thể níu kéo hận thù, nhưng không được vì hận thù mà đẩy mình xuống vực sâu bất tử. Đừng…”
Đừng giống như hắn.
Tội lỗi có thể do một mình hắn làm, dù sao máu và tội lỗi trên tay hắn đã là vĩnh viễn, không có cách nào rửa sạch.
“Kể từ ngày ngươi trở thành Thiên Độc Yêu Linh, cuộc sống của chúng ta đã hòa nhập. Hôm nay, ta đã trở thành ác quỷ độc ác nhất trên thế gian này. Nhưng dù có ác ma đến đâu, ta cũng sẽ luôn khao khát ánh sáng. Còn ngươi, ngươi chính là ánh sáng thuần khiết nhất trong cuộc đời ta, ta sẽ không cho phép ngươi bị ô nhiễm và tước đoạt. “
“...” Hoà Lăng choáng váng, cả người ngừng run rẩy.
“Hoà Lăng, ngươi có sẵn lòng trở thành mảnh đất thuần khiết cuối cùng trong cuộc đời ác quỷ của ta không?”
Ngay cả khi để mình rơi xuống vực sâu quỷ dữ nhất, hắn vẫn không bao giờ quên được sự tin tưởng và những giọt nước mắt của Hoà Lăng.
Hắn có thể rơi vào bóng tối vĩnh viễn, nhưng trong mọi trường hợp, hắn phải bảo vệ trái tim của Hòa Lăng.
Thế giới đã trở nên yên tĩnh, không còn bồn chồn và bất an. Bụi đen do Nam Thiên Thu tan ra cũng biến mất không thấy tăm hơi, chẳng để lại dấu vết.
“Ừ.” Hoà Lăng ở trước ngực Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu Vân Triệt, giọng nói dịu dàng mang theo sự mềm mại khiến Vân Triệt không thể quen thuộc hơn.
Trong đôi mắt hơi nhắm lại của nàng, vẻ u ám không biết đã hoàn toàn biến mất từ khi nào, chỉ còn lại một mảnh màu xanh lục bảo thuần khiết đến mức ngay cả làn gió cũng không dám chạm tới.
Hoá ra, cuộc đời còn lại của mình ngoài báo thù, còn có thể trở thành thứ quan trọng với hắn như vậy…
Vân Triệt nâng gương mặt Hoà Lăng lên, nhìn đôi mắt xanh lấm tấm nước mắt của nàng, mỉm cười: “Hòa Lăng, ngươi là niềm tự hào của tộc Mộc Linh, với tất cả những gì ngươi đã làm, người thân và dòng tộc của ngươi đều nhìn thấy. Hiện tại, bọn họ nhất định đang tự hào vì ngươi, kiêu ngạo vì ngươi.”
“Còn ta, dù cuối cùng ta đã thực hiện được lời hứa với ngươi, nhưng ta không còn muốn buông tay ngươi nữa. Dù ngươi bắt đầu hận ta và muốn tránh xa ta càng xa càng tốt, ta cũng sẽ không buông tay.”
Hoà Lăng thì thầm: “Ta sẽ không rời bỏ ngươi, bất kể ngươi trở thành gì, cho dù ngươi có đi đâu… không bao giờ.”
Một lời nói nhẹ nhàng lại tùy tiện làm nên lời hứa hẹn cho toàn bộ quãng đời còn lại.
Trong lòng nhẹ nhàng xúc động, Vân Triệt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của thiếu nữ Mộc Linh và nói với nàng lời hứa hẹn thứ hai của mình: “Ngoài việc trả thù, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Trong tương lai, chúng ta sẽ trở thành chủ nhân của thế giới này, và ta nhất định sẽ biến Mộc Linh trở thành chủng tộc được kính trọng, tôn sùng nhất trên thế giới này. Kẻ nào dám làm hại Mộc Linh sẽ phải chịu sự tra tấn dã man nhất!”
“Thế giới này đã nợ tộc Mộc Linh quá nhiều rồi, cho nên dù đền bù ra sao cũng không đủ. Huống chi...” Vân Triệt cong môi, dùng ngón tay xoa nhẹ lên má Hoà Lăng: “Con gái của chúng ta sau này là Mộc Linh, lẫn là vương tộc Mộc Linh cao quý nhất. Ai dám động vào một ngón tay của bọn họ, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc bọn chúng.”
Ngay lập tức một làn mây hồng trải dài trên gò má của Hoà Lăng, nàng hốt hoảng cúi đầu: “Ta... chủ nhân.... nói lung tung...”
Trong lòng nàng bối rối, nói năng lộn xộn, chỉ là oán giận và thù địch tựa hồ muốn xé rách toàn bộ linh hồn trước kia đã hoàn toàn biến mất. Ngờ đâu, chữ “trả thù” từng được khắc sâu nay đã trở nên mờ nhạt, chính hình bóng của Vân Triệt cứ lởn vởn trong tim.
So với dã tâm trả thù tự đặt mình xuống vực thẳm, hóa ra trên đời này còn có nhiều thứ quan trọng hơn, người quan trọng hơn, kỳ vọng tốt hơn... Thật sự đáng để mình đồng hành và trả giá.
Dù là…
…
Tây Thần Vực, Long Thần Giới.
Long Thần thánh điện, Thương Chi Long Thần, Tố Tâm Long Thần, Bạch Hồng Long Thần, Phỉ Chi Long Thần, Thanh Uyên Long Thần, Tử Li Long Thần, Bích Lạc Long Thần… Chín Long Thần, trừ Phi Diệt Long Thần đã đi tới Thái Sơ Thần Cảnh và Hôi Tẫn Long Thần đã chết, toàn bộ tụ tập ở đây, bầu không khí trang nghiêm đến đáng sợ.
Hôi Tẫn Long Thần đột tử, bọn họ kinh sợ tức giận, nhưng những tin tức này nối tiếp nhau tới khiến họ bắt đầu sinh ra nỗi kinh hoàng ngày càng sâu hơn.
Kinh hoàng, hai từ này thật xa lạ đối với sự tồn tại của Thần Long.
“Chỉ trong một ngày, Nam Minh sụp đổ.”
Thương Chi Long Thần đã liên tục lẩm bẩm vài chục lần câu nói này, nhưng nói chung lại không dám, càng không muốn tin tưởng.
Minh Thần, Minh Vương bị tiêu diệt, Nam Vạn Sinh chết, Nam Quy Chung chết, Phạm Đế Thần giới quỷ dị đứng về phía Bắc Vực, Thái Sơ Long tộc hiện thế giúp đỡ Bắc Thần Vực…
Tin tức khiến Long Thần tộc không khỏi kinh hãi lần lượt kéo nhau đến.
Cho dù Bắc Thần Vực có công phá Đông Thần Vực chỉ trong vài tháng, nhưng trong mắt Long Thần Giới vẫn không xứng trở thành một mối đe dọa.
Nhưng chỉ qua một đêm, thế giới đảo lộn.
Dường như mọi thứ vượt xa mong đợi trước đó, làm tê liệt ảo tưởng của họ.
Ngoài thất Long Thần, trong điện còn có một vị khách mời đặc biệt.
Trụ Hư Tử.
Chỉ trong vài tháng, Trụ Hư Tử dường như già đi rất nhiều, nhưng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, trong đôi mắt già nua ánh lên vẻ hoàn toàn khác với lúc trước.
Hết chương 1826.