Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 174 - Chương 175: Thư Hùng Giao Long

. ._88__1" class="block_" lang="en">Trang 88# 1

 

 

 

Chương 175: Thư hùng giao long



Toàn thân Vân Triệt run bắn, ánh mắt nhanh chóng quét về bốn phía. Ngoài mặt dây chuyền kia là chất liệu kim loại, sẽ ít nhiều có chút phản quang, nếu rơi trên mặt đất khô vàng chung quanh, chắc thật dễ dàng nhìn thấy. Nhưng Vân Triệt tìm hồi lâu, lại không hề phát hiện chút tung tích.

Mà Vân Triệt rõ ràng nhớ được, vừa rồi khi ngồi xuống chữa thương, tay hắn bởi vì còn kéo cổ áo rách nát mà chạm vào mặt dây chuyền, khi đó, mặt dây chuyền vẫn còn ở trên người.

Chẳng lẽ…

Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía không trung… Vừa rồi khi đánh văng Phong bạo liệt ưng ra, hắn rõ ràng cảm thấy được cổ của mình bị thứ gì đó lướt qua, khi đó hắn tưởng động tác quá lớn làm quần áo bị siết chặt, cũng không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại…

Rõ ràng là mặt dây chuyền của mình bị kéo lướt qua từ trên cổ mình!

Ưng trảo chẳng những vô cùng sắc bén, hơn nữa cong thành hình cái móc, nếu như đụng phải sợi tơ của mặt dây chuyền, rất có khả năng móc chặt lấy sợi tơ, sau đó lôi mặt dây chuyền ra!!

Tốc độ phi hành của Phong bạo liệt ưng cực nhanh, lúc này, nó đã ở xa trên không, chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen mơ hồ. Vân Triệt khẩn trương trong lòng, ra sức chạy như điên về phía trước, nhưng chỉ chạy được vài bước, liền ngừng lại, hét lớn lên trên:

- Tiểu tiên nữ!! Giúp ta đuổi theo Phong bạo liệt ưng kia! Nó đoạt mất mặt dây chuyền của ta rồi!

“…” Qua một hồi lâu, trên không mới truyền đến giọng nói xa thẳm của tiểu tiên nữ:

- Ta chỉ tuân theo hứa hẹn bảo vệ ngươi ba tháng, mà không phải nghe theo lệnh làm tùy tùng của ngươi. Ta cũng không có nghĩa vụ nghe theo hiệu lệnh của một nam nhân.

- Mặt dây chuyền kia rất quan trọng đối với ta! Nó liên quan đến thân thế của ta, là bằng chứng duy nhất để ta và phụ mẫu thân sinh có thể nhận nhau! Ta tuyệt đối không thể vứt bỏ nó…

- Có liên quan gì đến ta đâu?

Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào điểm đen càng ngày càng mơ hồ trên trời cao kia, hít sâu một hơi, sốt ruột thét lên:

- Nếu ngươi có thể mang theo ta đuổi theo Phong bạo liệt ưng, ta sẽ vì ngươi khai thông ba huyền quan… Không! Năm… Năm huyền quan phong bế! Ta nói được thì làm được, sẽ không nuốt lời! Nếu ta không làm được, ngươi có thể một chưởng đánh chết ta!

Câu nói này của Vân Triệt, ở trong giới huyền giả đều không chỉ là tiếng sấm sét, mà còn là hấp dẫn cực kỳ lớn mà huyền giả gì đều không thể kháng cự… Tiểu tiên nữ cũng không thể. Hai giây sau, bóng dáng của nàng liền ở trong một mảnh băng hoa hiện lên phía trước Vân Triệt:

- Được, vậy ta giúp ngươi!

Giọng nói lạnh lẽo vừa dứt, Vân Triệt liền cảm thấy dưới thân có một lực lớn không thể kháng cự đánh úp lại, thân thể hắn được mang bay lên, sau đó như tên rời cung bay vụt lên trời cao, đuổi thẳng theo Phong bạo liệt ưng đã bay xa!

Dòng khí mãnh liệt ngay mặt mà đến, khiến Vân Triệt không thể không tạm thời nhắm hai mắt lại. Tiếng gió gào thét bên tai, sóng gió hoàn toàn không thua gì lúc trước khi hắn cưỡi trên cự tuyết điêu. Khi hắn bắt đầu thích ứng với dòng khí tuôn động, hắn mở mắt, tiểu tiên nữ ngay ở bên cạnh hắn, tư thái phi hành của nàng rất đẹp, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ lơ lửng bay múa, váy dài trắng như tuyết phiêu đãng bay lên, dưới khăn che mặt phất phơ, một tuyết nhan tuyệt mỹ mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện.

Tầm mắt nhìn về phía trước, điểm đen kia hơi phóng đại trong mắt.

- Lại nhanh một chút, nhất định phải đuổi kịp nó!

Vân Triệt sốt ruột thúc giục. Hiện giờ hắn không thể không cầu nguyện mặt dây chuyền kia treo chặt trên ưng trảo một chút, ngàn vạn lần đừng rơi xuống, bằng không nơi Tử vong hoang nguyên mờ mịt, tìm ra được đúng là mò kim đáy bể.

Tiểu tiên nữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:

- Huyền giả đến Thiên Huyền cảnh lại ngự không mà đi, còn Phong bạo liệt ưng là vương giả bầu trời, cho dù ta dốc hết toàn lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp, hiện giờ, đã cơ bản nhanh đến cực hạn của ta.

Khi nói chuyện, điểm đen phía trước lại gần thêm một chút, đại khái đuổi đến khoảng cách chừng ba dặm. Mà lúc này, Phong bạo liệt ưng phía trước dường như phát hiện ra bọn họ đuổi theo, một tiếng hót lảnh lót mà phẫn nộ từ xa xa truyền đến, sau đó, tốc độ của nó chợt nhanh hơn, trong tầm mắt trở nên càng lúc càng xa.

- Nguy rồi! Chẳng lẽ nó phát hiện ra chúng ta? Tiểu tiên nữ, tốc độ lại nhanh một chút, nhất định phải đuổi theo nó! Nhất định phải vậy!!

Vân Triệt cắn răng thật sâu nói.

Tiểu tiên nữ lại một lần nữa đưa mắt liếc nhìn Vân Triệt, sau đó khẽ than một tiếng, trên dưới toàn thân, một tầng sáng màu lam nhạt hiện lên, khiến nhiệt độ chung quanh nháy mắt chợt giảm xuống.

Khí lạnh bỗng nhiên bao phủ mà đến khiến Vân Triệt theo bản năng sợ run cả người, nhanh chóng vận chuyển huyền lực, mới chống đỡ được luồng rét lạnh gần như thấu xương này, đồng thời như thế, hắn cảm giác lực lượng kéo theo bản thân đột nhiên bạo tăng, mang theo hắn lấy tốc độ nhanh hơn phá không mà đi…

Phong bạo liệt ưng trong tầm mắt cuối cùng lại không trở nên xa xôi, nhưng một thời gian ngắn, cũng không có gần hơn. Uy hiếp phía sau khiến tốc độ của Phong bạo liệt ưng khai hỏa toàn bộ, tuy nó chỉ là Linh Huyền thú, nhưng là bá chủ trời cao hàng thật giá thật, cho dù tiểu tiên nữ có thực lực Thiên Huyền đỉnh phong, cũng chỉ có thể đuổi với lực lượng ngang nhau, sẽ không bị bỏ rơi, nhưng cũng không cách nào gần hơn.

- Tiểu tiên nữ, không thể lại nhanh chút sao?

Tốc độ bây giờ đã nhanh như điện chớp, tiếng gió gào thét bên tai khiến cho hắn gần như mất đi thính giác, nhưng hắn vẫn nôn nóng như trước hy vọng càng nhanh một chút. Bởi vì mặt dây chuyền kia thật sự quá quan trọng đối với hắn, một đời ở Thương Vân đại lục, hắn mang theo nó sinh ra đến chết đi, chưa bao giờ rời người. Một đời ở Thiên Huyền đại lục này, nó giống như từ khi sinh ra liền đeo trên cổ hắn… Giống như dấu vết tính mạng của hắn.

Hai đời, hắn đều không có phụ mẫu, cũng không biết phụ mẫu mình là ai. Một đời này, hắn cuối cùng biết được một chút tin tức về phụ mẫu thân sinh, mà mặt dây chuyền trên cổ này, trở thành hy vọng duy nhất để cho hắn tìm kiếm được thân thế bản thân và thân sinh phụ mẫu… Nếu đánh mất, hắn vĩnh viễn đừng mong biết được thân thế của mình là gì.

- Lần này, là cực hạn chân chính của ta.

Tiểu tiên nữ đáp lại, cảm nhận được sốt ruột phát ra từ trong nội tâm Vân Triệt, nàng an ủi nói:

- Ngươi đừng sốt ruột, sẽ luôn đuổi theo được.

- Ngươi có lòng tin?

- Nó dù sao chính là Linh Huyền thú, bàn về sức chịu đựng, nó còn lâu mới có thể so sánh được với ta. Vẫn luôn đuổi theo như vậy tiếp, nó nhất định sẽ kiệt lực trước ta. Chỉ cần trong quá trình này không mất đi mục tiêu, nó liền không cách nào trốn thoát.

Lời tiểu tiên nữ nói, khiến Vân Triệt hơi yên lòng một chút. Nghĩ đến cảnh tượng lần trước phi hành trên trời cao. Hắn không kiềm chế được cười một tiếng… Lần trước, hắn và Lam Tuyết Nhược bị Phong bạo liệt ưng điên cuồng đuổi theo phía áu, mãi cho đến khi cự tuyết điêu kiệt lực… Còn lần này, tình huống hoàn toàn ngược lại, hắn và tiểu tiên nữ cùng nhau lăng không đuổi theo Phong bạo liệt ưng, chờ đợi, chính là nó kiệt lực.

Thân hình vĩ đại của Phong bạo liệt ưng lướt lên một bóng đen thật dài trong không trung, bay thẳng về hướng bắc… Đó là hướng đi sâu vào Tử vong hoang nguyên.

Tiểu tiên nữ và Vân Triệt đuổi theo không bỏ, từng mảng lớn đất đai thoáng qua dưới tầm mắt của bọn họ. Hai canh giờ sau, hoang nguyên mấy trăm dặm bị bọn họ ném lại sau lưng, bọn họ hoàn toàn vượt qua khu vực Linh Huyền thú, đạt đến trên không khu vực của Địa Huyền thú… Nếu lúc này Vân Triệt rơi xuống, gặp phải một huyền thú nào đó đều nguy hiểm đến tính mạng.

Mà khu vực này, cho dù là trên trời cao, trước kia cũng là nơi Phong bạo liệt ưng tuyệt đối không dám vào. Nhưng dưới đuổi theo không bỏ của Vân Triệt và tiểu tiên nữ, nó không thể không toàn lực phi hành đến đây… Sau đó tiếp tục bay về phía bắc.

Lại một canh giờ đi qua, trời dần tối xuống, bất tri bất giác, bọn họ đã bay được quãng đường trăm dặm, chỗ trên không của bọn họ, đã gần kề với nơi trung tâm của Tử vong hoang nguyên… Một nơi mà lấy thực lực của bản thân Vân Triệt tuyệt đối không có khả năng đạt tới.

Phi hành toàn lực trong thời gian dài như thế, Phong bạo liệt ưng cuối cùng lộ vẻ mệt mỏi, tốc độ phi hành của nó đã bắt đầu yếu ớt, tiếng kêu to từ xa xa truyền đến cũng không còn trung khí mười phần, mà lộ ra mềm yếu càng lúc càng sâu.

Tiểu tiên nữ với huyền lực nửa bước Vương Huyền cảnh hùng hậu, dẫn theo người toàn lực phi hành ba canh giờ không hề lộ vẻ mệt mỏi chút nào, nhìn điểm đen phía trước càng lúc càng gần, đã dần dần có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng của Phong bạo liệt ưng, nàng nói nho nhỏ:

- Nó đã gần kiệt lực, chuẩn bị bắt nó.

Khi nói chuyện, tốc độ phi hành của hai người lại ngầm tăng nhanh vài phần, khoảng cách với Phong bạo liệt ưng càng lúc càng gần, nửa khắc đồng hồ sau, đã gần hơn đến không đủ cây số. Mà lúc này, Phong bạo liệt ưng đột nhiên bổ nhào cánh động một cái, phát ra một tiếng kêu to suy yếu, thân thể vô lực rơi lên một ngọn núi thấp phía dưới.

Tiểu tiên nữ cũng nhanh chóng mang theo Vân Triệt bay xuống dưới, khi cách mặt đất càng lúc càng gần…

Mà vào lúc này, trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên truyền đến tiếng la kinh hãi của Mạt Lỵ:

- Mau tránh ra!! Nguy hiểm!!

Trong lòng Vân Triệt chợt rùng mình, mà khoảnh khắc khi giọng Mạt Lỵ vừa dứt, trên núi thấp phía dưới đột nhiên bay vụt lên một bóng bạc cực lớn, bóng bạc này như một tia chớp uyển chuyển bay thẳng về phía trước, một cái miệng to lớn chừng một căn nhà, được khảm đầy răng nanh khủng bố to như chậu máu mở ra, nhào về phía bọn họ.

Vân Triệt và tiểu tiên nữ đồng thời quá sợ hãi, một tay tiểu tiên nữ túm lấy cánh tay Vân Triệt, toàn lực lui về phía sau, mạo hiểm tránh được cái miệng to như chậu máu này. Nhưng nguy cơ cũng không vì như vậy mà loại trừ, ở phía sau bọn họ, một hơi thở nguy hiểm giống như vậy đánh úp lại… Lại là một cái miệng to như chậu máu gần như giống như đúc nhào đến ngay phía sau bọn họ…

- Cút ngay!

Đôi mày thanh tú của tiểu tiên nữ khẽ nhíu, tay phải vươn ra, ở phía trước trong nháy mắt xây lên một lớp chắn bằng băng tinh rộng hơn mười trượng, cái miệng to như chậu máu đụng vào trên lớp chắn băng tinh, bị văng ra rất xa, phía trên lớp chắn, cũng xuất hiện mảng lớn vết nứt.

Nhìn trên lớp chắn băng tinh xuất hiện vết nứt, hai hàng chân mày của tiểu tiên nữ nhíu lại thật sâu.

Mà trong đôi mắt của Vân Triệt, đã hoàn toàn tràn đầy khiếp sợ.

Bởi vì hắn thấy được rồng…

Rồng màu bạc…

Hơn nữa còn là hai con rồng màu bạc!!

Hai con rồng lớn màu bạc dài đủ hơn ba mươi trượng bay vút trên không trung, một trước một sau xoay quanh hai bên hắn và tiểu tiên nữ, từng mảnh vảy rồng phản xạ ra ánh sáng lạnh màu bạc, giống như có vô số con rắn bạc di chuyển, hai khí thế mênh mông vô cùng khủng bố tập trung chặt chẽ vào bọn họ.

- Không phải là chân long, mà là hai con giao long biến dị! Trên người tràn ngập hơi thở kịch độc nồng đậm… Về phẩm cấp, là Thiên Huyền thú cao cấp! Thực lực ở đỉnh phong Thiên Huyền, có thể so với cường giả Thiên Huyền cấp mười, lại có thời gian vài thập niên, cũng đủ để bước vào nửa bước Vương Huyền cảnh. Nếu chỉ có một con, lấy nàng ta có thực lực nửa bước Vương Huyền, có thể đối phó, nhưng hai con… Nàng ta trừ phi đồng quy vu tận!

Giọng Mạt Lỵ vô cùng thận trọng:

- Lựa chọn tốt nhất hiện giờ của ngươi, chính là để cho nàng ta quấn lấy hai con giao long này, sau đó ngươi nhân cơ hội chạy trốn! Bằng không, ngươi chỉ có một con đường chết! Bởi vì cùng nhau trốn, đó vốn không có khả năng… Năng lực ngự không của rồng, còn cao hơn hùng ưng!

Lúc này, giao long phía trước đã mở rộng miệng ra, phun ra lời nói nhân loại:

- Lại là nhân loại ngu xuẩn mưu toan lây dính bảo tàng Long thần… Chịu chết đi!!

Âm thanh nặng nề điếc tai, lúc dứt lời, hai con giao long đồng thời cuộn lên, hai luồn hơi thở cuồng bạo một trước một sau đánh về phía Vân Triệt và tiểu tiên nữ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment