Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 173 - Chương 174: Phong Bạo Liệt Ưng

. ._87__2" class="block_" lang="en">Trang 87# 2

 

 

 

Chương 174: Phong bạo liệt ưng



- Giết người chẳng những quả quyết, hơn nữa mặt không đổi sắc… Trước kia ngươi từng giết rất nhiều người?

Giọng nói của tiểu tiên nữ không biết từ đâu mà đến, vang lên bên tai Vân Triệt, bước chân của Vân Triệt hơi chậm lại, đáp:

- Ta đúng là từng giết rất nhiều người… Ngươi sẽ không vì vậy mà phản cảm ta chứ?

- Ngươi giết toàn là ác nhân, cũng chủ động cứu người không phải kẻ ác, ta không hề phản cảm! Ngược lại, ta phản cảm người không quả quyết, lấy thiện lương nhân nghĩa tha thứ cho kẻ ác.

Nhớ tới thủ pháp giết người đêm đó của tiểu tiên nữ, Vân Triệt không tự kiềm chế được sợ run cả người. Lấy phượng hoàng viêm thiêu đốt, ít nhất còn có thể giữ lại chút cặn bã thiêu cháy, mà đêm đó lão giả chết dưới tay tiểu tiên nữ, chết đến ngay cả chút cặn bã cũng không thừa lại…

Vân Triệt tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi vào chỗ sâu trong Tử vong hoang nguyên.

Càng vào sâu, người gặp được càng ít, khi tới gần bên cạnh khu vực của Linh Huyền thú, cấp bậc huyền thú mà Vân Triệt gặp được càng cao, số lượng, cũng càng ngày càng dày đặc, dần dần khiến cho hắn bắt đầu có cảm giác cố hết sức.

Rầm rầm rầm rầm…

Tiếng vang liên tiếp, hơn mười con Thiết giáp tích dịch bị Vân Triệt một kiếm quét bay, thiết giáp phòng ngự trên thân cũng bị vỡ vụn toàn bộ, Vân Triệt vừa mới thu kiếm, lại là hơn mười con Thiết giáp tích dịch từ chung quanh xuất hiện, trong âm thanh quét đất khiến cho người ta sợ hãi vây công lên.

Thực lực của đám Thiết giáp tích dịch này, mỗi một con đều tương đương với huyền giả Chân Huyền cảnh cấp tám.

Cái đuôi lớn của Thiết giáp tích dịch quét ngang, như từng cây roi thép. Vân Triệt vừa nhảy dựng lên, còn chưa nhảy tới điểm cao nhất, lợi dụng phản vật lý của “Tinh thần toái ảnh” đột nhiên nhảy xuống, phượng hoàng viêm bắn ra, trực tiếp đâm vào lật ngã một con Thiết giáp tích dịch gần nhất.

Hỏa diễm này dường như là khắc tinh của Thiết giáp tích dịch, con Thiết giáp tích dịch kia thừa nhận phượng hoàng viêm thống khổ rít khá lâu, sức sống nhanh chóng yếu bớt. Ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, giống như tia chớp chủ động nhảy vào trong đàn Thiết giáp tích dịch, toàn thân dấy lên phượng hoàng viêm, cự kiếm trong tay giống như hóa thành một con hỏa long màu đỏ bay lượn lên, theo từng trọng kiếm đánh xuống, hỏa diễm bắn nhanh ra bốn phía, dần dần đốt lên một mảng lớn khu vực hỏa diễm, nhanh chóng tiêu tan thiết giáp của từng con Thiết giáp tích dịch.

Thời gian mấy chục hơi thở, Vân Triệt đi tới đi lui hai lần ở giữa đàn Thiết giáp tích dịch, tiêu diệt toàn bộ Thiết giáp tích dịch mới xông tới hầu như không còn.

- Phù…

Vân Triệt chống trọng kiếm xuống đất, thở ra một hơi thật dài. Nghỉ ngơi sơ qua, sau đó dứt khoát đi về phía trước, bước vào khu vực của Linh Huyền thú.

Bay qua một gò núi, bảy con Thiết bối thương lang toàn thân phóng thích ra hơi thở thô bạo xuất hiện trong tầm mắt. Khứu giác của Thiết bối thương lang cực kỳ mẫn cảm, ngửi thấy hơi thở của người sống trước, bảy cặp mắt sói màu xanh biếc vốn trong cùng một lúc tập trung vào vị trí của Vân Triệt, sau đó ào ào tru lên, nhanh chóng xông tới.

Bảy con Thiết bối thương lang có thực lực tương đương với huyền giả Linh Huyền cảnh cấp một… Đây không thể nghi ngờ là đội ngũ xa hoa nhất mà Vân Triệt ứng đối từ trước cho tới bây giờ.

Vân Triệt không hề có chút ý tứ lui về phía sau, từ sau lưng rút trọng kiếm ra, vừa định đón nhận, đột nhiên nghe thấy chung quanh vang lên từng trận sói tru hưởng ứng, sau đó, mười mấy bóng dáng màu xanh nhạt từ bốn phương tám hướng xuất hiện, cùng nhau vọt tới bên này.

Tất cả đều là Thiết bối thương lang.

- Má nó…

Hai tay cầm kiếm của Vân Triệt nhất thời run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống, gần như không chút suy nghĩ, quay đầu bỏ chảy…

Chê cười, một con hắn còn có thể thoải mái tiêu diệt, bảy tám con cũng còn miễn miễn cưỡng cưỡng có thể diệt sạch, có khả năng còn bị thương, vượt qua mười con hắn cũng đừng nghĩ tới ứng phó đến, nhiều như vậy… Hắn chỉ có phần chạy trốn.

Mãi cho đến khi bước ra phạm vi khu vực của Linh Huyền thú, tiếng sói tru phía sau mới dần dần biến mất. Vân Triệt dựa vào một gốc cây thô to khô héo, lau mồ hôi lạnh trên đầu.

- Huyền thú trong Tử vong hoang nguyên này sao lại dày đặc như vậy?

Mạt Lỵ bỗng nhiên mở miệng nói.

- Nghe nói từ thật lâu rất lâu trước đây, nơi này chính là lãnh địa của huyền thú, bằng không, cũng sẽ không thể bị gọi là thiên đường của huyền thú.

Vân Triệt đáp lại.

- Huyền thú dày đặc, gạt bỏ người ngoài tới, sống không lẻ tẻ, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân. Huyền thú của sơn mạch Vạn Thú cũng có số lượng rất nhiều, hơn nữa cực kỳ bài xích người ngoài, nguyên nhân thật hiển nhiên, là vì trong trung tâm sơn mạch có hơi thở phượng hoàng tồn tại. Là huyền thú, chúng nó sẽ có tính sợ hãi và kính ngưỡng trời sinh đối với hơi thở thần thú này. Hơi thở phượng hoàng tồn tại giống như tín ngưỡng trong lòng chúng, do đó vạn thú tụ tập, có nhân loại bước vào vùng đất tín ngưỡng của chúng, chúng nó tự nhiên sẽ liều mạng công kích.

- Mà huyền thú ở trong này, lại còn nhiều hơn sơn mạch Vạn Thú, còn có tính bài xích người ngoài cuồng bạo hơn. Chẳng lẽ nơi trung tâm của Tử vong hoang nguyên này, cũng có tồn tại hơi thở thần thú cùng loại với phượng hoàng?

Những lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt cũng không để vào trong lòng. Hắn ổn định tâm tình, sau khi chuẩn bị tốt và đầy đủ tâm lý, trực tiếp kéo kiếm một lần nữa xông vào khu vực của Linh Huyền thú, lúc này, đám Thiết bối thương lang đã tản ra, lần này, không đợi đám Thiết bối thương lang tru lê, hắn một nháy mắt xông người tới, một trọng kiếm đánh tới từ cách xa mười bước…

- Thiên Lang trảm!

Trong huyền kỹ mà Vân Triệt có thể có được, lấy Thiên Lang trảm tiêu hao lớn nhất, cũng uy lực lớn nhất, là con át chủ bài hắn luôn luôn che giấu thật sâu, chỉ có ở trước mặt Lăng Kiệt mới từng thi triển một lần. Một kiếm này đánh ra, thanh thế có thể nói là trời sụp đất nứt, mặt đất cứng rắn bằng phẳng trong nháy mắt bị nứt ra một khe rãnh dài gần hai mươi trượng, nơi khe rãnh lan đến, thân thể của sáu con Thiết bối thương lang cứng rắn bị đánh vào đứt thành mười hai đoạn.

Một chiêu kết thúc, tiêu hao hết gần một phần ba huyền lực của Vân Triệt, hắn lại không lui lại, ngược lại chủ động xông lên vào đám Thiết bối thương lang đã nhanh chóng tụ tập lại, trọng kiếm vô cùng cuồng bạo vung lên, mang theo từng trận sói tru và máu tinh bay tán loạn đầy trời…

Một canh giờ sau, Vân Triệt đã xuất hiện ở vị trí ngoài năm dặm, hắn ngồi dưới đất, cẩn thận rắc thuốc bột lên miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người, một vết dài nhất, ở dưới ngực trái của hắn, kéo dài mãi tới bên sườn phải, sâu đủ thấy xương.

Mà phía sau của hắn, mấy chục thân thể Thiết bối thương lang đều nằm trong năm dặm này, mỗi một thi thể sói đều rách nát không chịu nổi.

Rắc xong thuốc bột, Vân Triệt ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhắm mắt lại. Đại đạo phù đồ quyết vận chuyển, ngoại thương trên người nhất thời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại từng chút một.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, khu vực trước mắt, đã là phạm vi cực hạn mà hắn có thể đạt tới, tiếp tục đi về phía trước, nếu gặp phải đàn huyền thú có thực lực có thể so sánh với huyền giả Linh Huyền cảnh cấp hai, hắn có thể làm liền thật sự chỉ có chạy trốn.

Sau khi toàn bộ vết thương chuyển biến tốt đẹp, chung quanh Vân Triệt, lại xuất hiện một mảng lớn tiếng sói tru, Vân Triệt mở to mắt, cũng không thay quần áo, trực tiếp kéo quần áo đã rách mướp trên người, cầm trọng kiếm lên, mắt lạnh nhìn về phía chung quanh chẳng biết từ khi nào đã lại xuất hiện mười con Thiết bối thương lang.

Một con Thiết bối thương lang không đáng sợ, đáng sợ chính là chúng nó tấn công quần thể liên tục không dừng.

Thời gian hai ngày hai đêm trôi qua, Vân Triệt cũng ở đây chém giết hai ngày hai đêm, không đếm được bao nhiêu Thiết bối thương lang đã chết dưới kiếm của hắn, nhưng Thiết bối thương lang nơi này lại giống như vô cùng vô tận, mỗi lần hắn giết chết toàn bộ thương lang, ngồi xuống chữa thương xong, nhiều nhất không cao hơn một phút đồng hồ, lại một đám lớn Thiết bối thương lang xuất hiện trong tầm mắt.

Hai ngày hai đêm này, lúc nào cũng mạo hiểm chém giết, khiến cho huyền lực tăng trưởng dưới thôi động của thuốc càng ngày gần như càng củng cố.

Ngay khi Vân Triệt cân nhắc có muốn tiến vào chỗ sâu hơn không, trên bầu trời, bỗng nhiên truyền đến một tiếng ưng kêu lảnh lót.

Vân Triệt theo bản năng ngẩng đầu, nhìn phía trên bầu trời hướng đông, một con cự ưng tối đen đang từ trên tầng trời thấp bay tới, từ khoảng cách xa như vậy, Vân Triệt vẫn có thể thấy rõ ràng đôi mắt ưng vô cùng lợi hại của nó, cùng với ánh lạnh lẫm liệt trảo ưng bức xạ tới.

Mà con ưng khổng lồ này, không phải là lần đầu tiên Vân Triệt thấy, bật thốt lên tên của nó…

- Phong bạo liệt ưng!

Bởi vì Phong bạo liệt ưng, một con do phân tông Tiêu tông ở Tân Nguyệt thành nuôi dưỡng, ngày ấy chính là Tiêu Tại Hách ngồi trên Phong bạo liệt ưng kia đuổi theo hắn và Lam Tuyết Nhược cưỡi trên cự tuyết điêu, cuối cùng bị ép rơi vào trong sơn mạch Vạn Thú.

Trong huyền thú, thực lực của Phong bạo liệt ưng tương đương với huyền giả Linh Huyền cảnh cấp hai, nhưng chỗ mạnh nhất của nó không phải là tính công kích của nó, mà là năng lực ngự không vô cùng kinh người của nó, cho dù về tốc độ hay độ cao phi hành, nhóm Linh Huyền, thậm chí nhóm Địa Huyền, Thiên Huyền, đều gần như không có thú nào có thể kịp.

Khi Vân Triệt phát hiện ra Phong bạo liệt ưng, nó đang ở trạng thái bay lượn, bay lượn đi cũng không nhanh. Nhưng mà, ngay khi nói bay tới trên không chỗ Vân Triệt, thân thể vĩ đại bỗng nhiên nghiêng xuống, sau đó chợt hạ xuống, hai ưng trảo đáng sợ thẳng tắp chộp tới.

Vân Triệt không nghĩ tới nó thế mà lại đột nhiên công kích mình, nháy mắt làm ra phản ứng, trọng kiếm nhấc lên, một kiếm khí cuồng bạo nghênh đón…

Nhưng mà, ngay khi hắn vung kiếm, hắn đột nhiên phát hiện, hai ưng trảo của con Phong bạo liệt ưng này dường như không phải hướng về phía mình, mà vị trí bên trái, ánh mắt của hắn liếc về phía bên trái, thấy được một tảng thi thể Thiết bối thương lang đầm đìa máu tươi, nhất thời đã rõ, nó muốn bắt, là thi thể của Thiết bối thương lang!

Nhưng Vân Triệt đã vung trọng kiếm, không cách nào thu lại, trọng kiếm như gió lốc hung hăng đánh vào trên người Phong bạo liệt ưng, đánh mạnh vào nó lộn nhào mấy vòng giữa không trung… Cũng nhất thời hoàn toàn hấp dẫn thù hận của nó.

Phong bạo liệt ưng rít lên một tiếng, đôi mắt ưng bao hàm phẫn nộ tập trung vào Vân Triệt, hai cánh vỗ, gió lốc cuốn lấy, bao phủ hoàn toàn Vân Triệt, thân thể nó cũng như tia chớp đáp xuống, ưng trảo chụp thẳng về phía ngực của hắn.

Lưỡi gió nghênh diện mà đến cắt ra từng vết hổng trên quần áo Vân Triệt, nhưng không cách nào tổn thương đến thân thể hắn. Vân Triệt không tránh không né, đón gió lốc, một kiếm đánh ra… Chính là, hắn vẫn như trước đánh giá thấp tốc độ của Phong bạo liệt ưng, hơn nữa trên áp chế của gió lốc, khi một kiếm này đánh ra, móng vuốt lóng lánh của nó thậm chí đã đâm vào trong quần áo của hắn…

Ầm!!!

Bá Vương cự kiếm trọng kích lên thân thể vĩ đại của Phong bạo liệt ưng, nện nó kêu thảm một tiếng, nhanh chóng lộn giữa không trung cấp tốc bay ra ngoài, vẫn quay cuồng liên tục mấy chục vòng, gần như sắp rơi trên mặt đất mới khó khăn nâng thân thể.

Một kích hung ác nhất này đủ để cho Phong bạo liệt ưng sinh lòng sợ hãi, nó lảo đảo hồi lâu giữa không trung, mới cuối cùng khôi phục cân bằng, lại không dám công kích Vân Triệt nữa, bay đi rất xa.

- Hừ, coi như ngươi thức thời, bằng không thì không thể không cho ngươi nếm thử một trận lửa.

Vân Triệt kéo quần áo trước ngực, nhìn lỗ hổng bốn ưng trảo đâm ra, lại âm thầm nói một tiếng nguy hiểm thật trong lòng.

Quần áo trên người đã thật sự rách mướp, hơn nữa nhiễm nhiều máu sói, hương vị cũng hơi gay mũi, thật sự không có cách nào tiếp tục mặc nữa. Hắn vì thế nhanh chóng xé toang quần áo rách rưới trên người, sau đó thay một bộ đồ mới…

Ngay khi thay xong quần áo, sắc mặt của hắn bỗng nhiên hơi thay đổi, nhanh như tia chớp đưa tay đặt lên trên cổ mình, sắc mặt cũng bỗng chốc trở nên càng thêm khó coi.

Bởi vì, mặt dây chuyền hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn mang trên cổ, thế mà lại không thấy nữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment