Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 172 - Chương 173: Diệt Đoàn!

. ._87__1" class="block_" lang="en">Trang 87# 1

 

 

 

Chương 173: Diệt đoàn!



Tay Độc Nhãn Long chuẩn xác không sai chộp lên chuôi kiếm rộng rãi của trọng kiếm, nhưng hắn còn chưa kịp cười ra tiếng, liền cảm giác một trọng áp giống như ngàn quân từ trên cánh tay đột nhiên truyền đến.

Rắc rắc!

Sức nặng ba ngàn chín trăm cân, lại từ trên không trung rơi xuống, cánh tay của Độc Nhãn Long trong nháy mắt bị nện gãy, tư thế rơi của trọng kiếm không giảm, thẳng tắp nện vào lồng ngực của hắn, chỉ nghe “Ầm” một tiếng. Trong tiếng gao thét thê thảm Độc Nhãn Long bị hung hăng nện ngã trên mặt đất, dưới trọng áp của trọng kiếm, ngay cả nửa người cũng “Ầm” một tiếng trầm đục chìm vào trong đất dưới chân, xương ngực càng đồng thời bị gãy mười cây, một ngụm máu tươi mãnh liệt bắn ra.

Thật ra, nếu Độc Nhãn Long huy động huyền lực toàn thân, chuẩn bị tốt huyền lực phòng ngự, làm xong tư thế, cho dù không đón được trọng kiếm, cũng không đến mức bị nện xuống mất nửa cái mạng. Nhưng đối mặt với một kiếm do một thiếu niên tùy tay ném ra, cho dù là ai cũng sẽ không thể huy động huyền lực toàn thân đi đón lấy.

Người Hắc Long cường đạo đoàn đang ha ha toàn bộ há hốc mồm, đôi mắt thiếu chút nữa bắn ra khỏi hốc mắt.

Vân Triệt khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười lạnh:

- Kiếm của ta đây, chơi vui chứ?

- Ngươi… Ngươi…

Trọng kiếm vẫn như cũ đè trước ngực, đè đến ngực Độc Nhãn Long hạ xuống, hoàn toàn hít thở không thông, một hơi cũng không thể thở gấp ra, hắn trừng lớn mắt, khó khăn phun ra hai chữ, liền trợn trắng mắt, chết ngất.

Đè lên ngực Độc Nhãn Long dường như không phải là một thanh kiếm, mà là một toàn núi nhỏ nặng nề.

Một màn trước mắt này khiến mọi người bất ngờ, cứ thế đều thẫn thờ hồi lâu. Mắt Hắc Long cũng trừng trừng, trong lòng đột nhiên sinh ra cảnh giác vĩ đại đối với thiếu niên vốn chỉ tưởng là con dê béo lớn này… Có thể nện Độc Nhãn Long có thực lực Chân Huyền cảnh cấp năm thành như vậy, thanh đại kiếm kia, ít nhất phải có sức nặng hơn ba ngàn cân.

Sức nặng như vậy, Hắc Long tự đánh giá mình muốn vung lên cũng phải đặc biệt cố hết sức, nhưng thiếu niên này rõ ràng chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bốn, nhưng lại có thể mặt không đổi sắc tùy tay vung ra ngoài… Lực cánh tay kia kinh khủng cỡ nào.

- Toàn bộ lên… Giết hắn!

Hắc Long lăn lộn ở khắp nơi trong Tử vong hoang nguyên gần mười năm cũng không chết, tự nhiên không phải hạng người tầm thường ngu xuẩn. Cho dù khí tức huyền lực mà Vân Triệt biểu lộ ra có thể nói không đáng lo dưới huyền lực của hắn, nhưng cảnh giác trong lòng khiến cho hắn như trước quyết đoán hạ lệnh toàn thể vây công.

Hắc Long cường đạo đoàn vốn bao bọc vây kín chung quanh Vân Triệt nhất thời từ trong kinh ngạc đến ngây người nhất tề bừng tỉnh, sau đó hô quát một tiếng, toàn bộ lấy vũ khí ra, ùa lên. Dưới trận thế này, Mộc Tiểu Linh bị áp chế dưới đất kêu lên một tiếng, nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm Vân Triệt bị chặt đến huyết nhục bay tứ tung.

Tu vi huyền lực của cường đạo này thấp nhất cũng có Chân Huyền cảnh cấp năm, cao chính là đạt tới Chân Huyền cảnh cấp mười, ở ngoài Tử vong hoang nguyên, đây là một đội ngũ cường đạo có thực lực tương đương với khủng bố. Sắc mặt Vân Triệt trầm xuống, tay phải khẽ vẫy, huyền lực bắt đầu khởi động, cứng rắn hút Bá Vương cự kiếm ba ngàn chín trăm cân từ trên người Độc Nhãn Long về trong tay, sau đó trọng kiếm giơ ngang, đột nhiên xoay tròn vung lên tại chỗ…

Vù!!

Một trọng kiếm vung vô cùng đơn giản, nhưng lại cuốn lấy một trận lốc xoáy vĩ đại dữ dội, trong cát bay đầy trời, Hắc Long cường đạo đoàn này vẫn còn chưa đến gần người, liền toàn bộ cảm giác được một cơn gió bão không thể kháng cự ngay mặt mà đến, mạnh mẽ mang thân thể của bọn họ lên, khiến cho bọn họ lộn ngược hai ba vòng liên tục trong không trung, sau đó hung hăng chổng ngược trên mặt đất, không có ngoại lệ, ngay cả vũ khí trong tay cũng bị cuốn đi rất xa.

- Cái… Cái gì!!

Hắc Long và phó đoàn trưởng Bạch Long đồng thời lui lại phía sau một bước, trên mặt quá sợ hãi. Đó là một kiếm dữ dội bá đạo khủng bố, không đụng tới bất cứ kẻ nào, không sử dụng huyền kỹ gì, chỉ lấy kiếm vung lên mang tới kiếm phong, đã lật chuyển mọi người trên đất!

Một màn tiếp theo, càng khiến cho Hắc Long và Bạch Long kinh hãi đến thiếu chút nữa gan mật vỡ vụn.

Vân Triệt vốn lười lãng phí một giây với những người này, trọng kiếm của hắn đập một phát trên mặt đất, trên thân kiếm dấy lên lửa cháy hừng hực, chỗ mi tâm, ấn ký phượng hoàng màu vàng phóng ra ánh sáng vàng kim chói mắt.

- Phần… Tinh… Yêu… Liên!

Trong tiếng rên nhẹ, toàn thân Vân Triệt bùng lửa lên, phượng hoàng viêm cháy bùng trong nháy mắt bùng lên mấy thước cao, sau đó lấy thân thể của hắn làm trung tâm lan ra từng tầng, một đóa hoa sen bằng lửa vô cùng diêm dúa lòe loẹt đột nhiên nở rộ, nháy mắ bao phủ chu vi hơn hai mươi trượng chung quanh, phượng hoàng viêm trí mạng, vô tình thổi quét toàn bộ Hắc Long cường đạo ngã xuống đất vào trong đó.

Hơn mười tiếng kêu thảm thiết chồng lên nhau vang lên trong sen lửa vĩ đại, tiếng kêu khóc thê thảm giống như đến từ chín tầng địa ngục. Nhưng Phần tinh yêu liên không vì vậy mà thương hại, vẫn vô tình nở rộ như cũ, tầng tầng lớp lớp miệng lưỡi hỏa diễm dần dần nở rộ thành sen lửa nóng cháy càng lúc càng lớn, bao vây lấy một đám bóng dáng quay cuồng trong thống khổ tuyệt vọng, cho đến khi hoàn toàn biến thành tro tàn…

Lúc này là lần thứ hai Vân Triệt phóng thích ra Phần tinh yêu liên, nhưng uy lực của nó, mạnh hơn mấy lần nếu như so với lần đầu tiên phóng thích.

Mười mấy năm qua Hắc Long và Bạch Long từng cướp đoạt vô số người, cũng từng giết vô số người, tuyệt đối không dính nổi liên quan tới hai chữ “Nhát gan”, nhưng toàn bộ tiểu đệ của bọn họ trong nháy mắt đốt cháy trong hỏa diễm trước mắt thành bã vụn ngay mặt bọn họ, sắc mặt của bọn họ vô cùng tái nhợt, răng đang run lên, hai chân run run, cơ bắp toàn thân đang kịch liệt co rút.

- Đại… Đại ca…

Bạch Long đứng trước mặt Hắc Long, dùng giọng run run nói.

- Đi… Chúng ta đi mau!!

Hắc Long lùi ra sau hai bước, sau đó đột nhiên xoay người, chạy trốn về phía sau. Bạch Long ngây ngốc, cũng liền vô cùng tán loạn chạy về phía sau… Hai huyền giả trung niên huyền lực cao tới Linh Huyền cảnh cấp một từng trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu, hoàn toàn bị một thiếu niên chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bốn dọa bể mật, chạy trối chết.

Bọn họ không thể chạy quá xa, bên trong sen lửa, một bóng dáng bắn ra, giây lát đuổi kịp tới trước bọn họ, trọng kiếm vĩ đại mang theo uy thế nặng nề, từ trên đỉnh đầu bọn hắn nện xuống.

Hắc Long và Bạch Long xoay người quay đầu, hét lớn một tiếng, hai cây trường đao nháy mắt dốc hết toàn bộ huyền lực của bọn họ, cùng nhau nghênh đón.

Một Chân Huyền cảnh cấp bốn, đối chiến với hai huyền giả Linh Huyền cảnh cấp một… Đây chỉ có thể là chuyện mà đồ điên và người không muốn sống mới có thể làm ra. Nhưng đối mặt với hai người đồng thời toàn lực đón đánh, ánh mắt Vân Triệt chỉ khẽ giật giật, lại không hề có ý tứ tránh đi, mà nghênh đón trực tiếp, chính là kiếm thế, trong nháy mắt cuồng bạo gần gấp bội..

Nếu lúc này trong tay hắn là vũ khí khác, cho dù hắn có đại đạo phù đồ quyết trong người, cũng tuyệt đối không dám làm như thế.

Nhưng mà, trong tay hắn chính là trọng kiếm.

Chính diện đối chiến, ai có thể bằng trọng kiếm!!

Dưới ba viên long huyết bảo đan tăng cường thể chất và huyền lực tăng lên, hắn hoàn toàn tự tin hiện giờ mình đã có thể không hề áp lực chống lại thiên uy tuyệt kiếm của Lăng Kiệt lúc trước khiến cho hắn chật vật không chịu nổi, huống chi là hai huyền giả Linh Huyền cảnh cấp một hợp kích này.

- Vẫn nguyệt trầm tinh!!

Keng!!

Một trận chấn vang vô cùng chói tai vang lên, hai cây trường đao của Hắc Long và Bạch Long bị cắt toàn bộ thành vài đoạn, dưới lực đánh vào vĩ đại, hai người giống như hai trái bóng cao su lăn ra ngoài rất xa, lúc dừng lại, hai người ôm lấy cổ tay phải của mình thống khổ bi thương rên lên… Tay phải của bọn hắn bị vỡ vụn trên diện tích lớn từ thịt đến gân cốt, máu chảy đầm đìa, gần như tàn phế. Thân thể càng trong run rẩy hồi lâu không cách nào đứng lên, xương cốt toàn thân dưới lực đánh vào kịch liệt kia gần như tan ra.

Sau khi Vân Triệt rơi xuống, lại lui về sau mấy bước nhỏ, thoải mái trút bỏ lực phản chấn xuống.

Linh Huyền cảnh, khi mới vừa vào Thương Phong huyền phủ, tồn tại cao cấp bao nhiêu, trong hàng ngũ đệ tử toàn bộ Thương Phong huyền phủ cũng chỉ có ba người đạt tới cảnh giới này, có thể nói hắn ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có. Nhưng lúc này, một chiêu Vẫn nguyệt trầm tinh với trọng kiếm, lại dễ dàng nện ngã hai người.

Dưới huyền lực điên cuồng và huyền kỹ cuồng bạo của “Tà thần quyết”, “Đại đạo phù đồ quyết” cho thân thể nghịch thiên, “Phượng hoàng tụng thế điển” mang đến lực hủy diệt, “Thiên lang ngục thần điển” mang đến thần uy trọng kiếm…

Bốn loại lực lượng này của Vân Triệt, hai thứ trước đến từ chân thần thượng cổ chân chính –– Tà thần và Hoang thần, hai thứ sau đến từ thần thú thượng cổ chân chính –– Phượng hoàng và Thiên lang. Tứ đại thần lực, tề tựu vào thân thể một phàm nhân, cho Vân Triệt lực lượng đủ để khiêu chiến hơn một đại cảnh giới!

Cũng chú định hắn nhất định kinh hãi thế tục!

Đối với Vân Triệt lúc này, đừng nói tới hai Linh Huyền cảnh cấp một, cho dù là một Linh Huyền cảnh cấp bốn bình thường, cũng có khả năng chiến thắng.

Không cho Hắc Long và Bạch Long cơ hội thở dốc, Vân Triệt bước một bước dài về phía trước, trọng kiếm ném ra, đánh về phía Hắc Long và Bạch Long đã tạm thời mất đi năng lực hành động.

- Chờ… Chờ một chút…

Đồng tử Hắc Long co rút lại, nhưng lời hắn còn chưa kịp nói xong, trọng kiếm của Vân Triệt đã đồng thời nện xuống trên người hắn và Bạch Long.

Ầm!!

Một tiếng nổ vang, thân thể hai người đồng thời bị nện gãy, máu bắn đầy trời bay ra ngoài, chết không toàn thây.

Vân Triệt mặt không đổi sắc, thu hồi trọng kiếm, cũng không đưa mắt nhìn thi thể hai người, bước chân thong thả đi tới trước mặt hai sư huynh muội Tôn Chu Mộc Tiểu Linh, dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.

- Cám… Cám ơn ân nhân lại cứu mạng.

Hắc Long cường đạo đoàn đáng sợ trong giơ tay nhấc chân của thiếu niên trước mắt liền thành thi thể cháy sém đầy đất, ngay cả đoàn trưởng cũng trong nháy mắt bị mất mạng, cảnh tượng phát sinh ở trước mắt đánh sâu vào nàng thật sự quá lớn, khiến cho nàng bừng tỉnh từ trong mộng, khi nói chuyện với Vân Triệt cũng lắp bắp, nhìn ánh mắt của hắn, nửa sùng bái và cảm kích, một nửa sợ hãi.

- Cám ơn… Cám ơn đại ân của ân nhân!

Tôn Chu cũng cuống quýt kêu to, giọng nói dồn dập mà run rẩy.

Vân Triệt liếc mắt nhìn hắn ta, thản nhiên nói:

- Là ngươi dẫn bọn họ đến chỗ ta?

Một câu này, khiến Tôn Chu nhất thời đổ mồ hôi như mưa, hốt hoảng lắc đầu nói:

- Không không không không! n nhân… n nhân ngươi hãy nghe ta giải thích! Mới vừa rồi khi ta và sư muội rơi vào trong tay mấy kẻ ác đó, ta sợ bọn họ thương tổn đến tính mạng của ta và sư muội, mới không thể không ra hạ sách này. May mà ân nhân thần uy vô địch, tiêu diệt mấy kẻ ác đó, xin ân nhân đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, tha thứ cho sư huynh muội chúng ta, ta và sư muội nhất định mang ơn, trọn đời không quên.

- Hả? Phải không?

Vân Triệt nở nụ cười lạnh, ánh mắt của hắn liếc qua Mộc Tiểu Linh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dâm tà:

- Sư muội này của ngươi, nhìn qua không tệ lắm, chắc còn là một xử nữ đi.

Lời Vân Triệt nói, lại phối với ánh mắt của hắn, Tôn Chu kia còn không rõ là cái gì sao, không chút nghĩ ngợi, kích động nói:

- Vâng! Đúng! Sư muội ta đến nay còn là xử nữ… Nếu ân nhân thích, chi bằng lấy hưởng dụng, tin tưởng sư muội cũng nhất định cam tâm tình nguyện.

Đối với việc Tôn Chu lại một lần nữa nói ra lời như vậy, Mộc Tiểu Linh đã ngoài thất vọng và khinh thường cũng có, còn có cười lạnh bi ai một trận.

Dâm tà trong mắt Vân Triệt nháy mắt biến mất, hóa thành hoàn toàn lạnh như băng, hắn bỗng nhiên tiến lên phía trước, một cước đá Tôn Chu ngã lăn trên đất, sau đó bước chân tiến tới, dẫm trên cổ hắn.

- n nhân, ngươi…

Tôn Chu mở to hai mắt nhìn, hắn mới cất tiếng, dưới chân Vân Triệt lại khẽ dùng lực, khiến cho hắn trợn mắt một cái, câu nói tiếp theo cuối cùng nói không nên lời.

- Rác rưởi giống như ngươi, sống trên đời thật sự làm bẩn không khí, vẫn đưa ngươi đi gặp Diêm Vương đi!

Giọng nói vừa dứt, dưới chân Vân Triệt truyền đến một tiếng “Rắc”, hai mắt Tôn Chu lồi ra, chết như vậy.

- A ––

Mộc Tiểu Linh hét lên một tiếng chói tai, vẻ mặt hoảng sợ:

- Ngươi… Ngươi… Tại sao ngươi lại muốn giết hắn! Mặc dù hắn là kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ, nhưng hắn chưa từng giết người… Tội không đáng chết… Tại sao ngươi muốn giết hắn?

Vân Triệt liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:

- Vị sư huynh này của ngươi, bình thường ở trong tông môn chắc nhân phẩm tư chất danh tiếng đều tốt đi? Nhưng hôm nay khi đối mặt với tử vong, hắn lộ ra đủ loại trò hề, ngươi cảm thấy, nếu để hắn sống sót, sẽ cho phép những chuyện gièm pha này của mình bị người khác biết sao? Mà hai sư huynh khác của ngươi cùng đi đã chết, biết được chuyện này, cũng chỉ còn lại một mình ngươi.

Nghe đến đó, sắc mặt Mộc Tiểu Linh hoàn toàn tái nhợt.

- Hắn nhìn qua có ý đồ với ngươi. Như vậy, tiếp theo hắn có khả năng làm, chính là tiền dâm hậu sát ngươi, sau đó trở lại tông môn nói các ngươi rơi vào tay kẻ ác hoặc bị huyền thú sát hại trong Tử vong hoang nguyên… Chuyện gièm pha về hắn một chút cũng không bị bại lộ, vẫn là sư huynh người người trong tông môn kính ngưỡng hâm mộ, còn ngươi lại nhận lấy tất cả khuất nhục mà chết… Ngươi còn muốn hỏi ta vì sao giết hắn?

Nói xong, Vân Triệt không lưu lại, đi về phía bắc.

Mộc Tiểu Linh đứng ngây ngốc ở đó một lúc lâu, mới chậm rãi ngã xuống đất, thấp giọng nỉ non nói:

- Cám ơn ngươi…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment