Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 171 - Chương 172: Hắc Long Cường Đạo Đoàn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_172" class="block_" lang="en">Trang 86# 2

 

 

 

Chương 172: Hắc Long cường đạo đoàn



Thiết bối thương lang kêu rên một tiếng, thân thể nặng nề đập xuống dưới đất, giống như một trái bóng da quằn quại lăn ra rất xa trên mặt đất, sau đó tê liệt ở đó, không còn có động tĩnh. Dưới thân, một vũng máu lớn chậm rãi chảy ra.

Cho dù là Linh Huyền thú, chịu một kích toàn lực của hắn cũng chết luôn, lộ ra bá đạo và đáng sợ của trọng kiếm. Trọng kiếm trở về lưng Vân Triệt, liếc nhìn sắc mặt Mộc Tiểu Linh đã tái nhợt, nhìn cũng không thèm nhìn thi thể Thiết bối thương lang, men theo hướng bắc phía trước đi tới.

Qua một lúc lâu, Mộc Tiểu Linh mới cuối cùng từ trong kinh hãi khổng lồ và trong rung động bừng tỉnh lại, nhìn bóng lưng Vân Triệt càng lúc càng xa, nàng dùng giọng nói run run nói:

- Cám… Cám ơn ngươi.

Một phương hướng khác, Tôn Chu đã chạy ra khoảng cách rất xa đứng ở đó, bị tình cảnh vừa rồi làm kinh hãi đến đứng ngây người tại chỗ, như thế nào cũng không thể tin được Thiết bối thương lang đáng sợ hoàn toàn bị một thiếu niên chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bốn một kiếm giết chết lập tức.

Chẳng lẽ đây vốn không phải là Thiết bối thương lang gì, chính là dáng dấp rất giống một Chân Huyền thú? Nếu không sao lại xuất hiện ở lãnh địa Chân Huyền thú, còn bị một người chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bốn giết chết lập tức… Nghĩ đến đây, Tôn Chu hối hận một trận, nhìn Mộc Tiểu Linh đứng lên từ trên mặt đất, hắn cắn chặt răng, bước nhanh chạy về, từ cách rất xa liền lớn tiếng nói:

- Mộc sư muội, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?

Thấy Tôn Chu chạy đến, trong ánh mắt Mộc Tiểu Linh đã không còn sùng bái như trước, chỉ có thất vọng thật sâu, nàng mạnh mẽ đẩy bàn tay duỗi tới của Tôn Chu ra, tức giận nói:

- Tôn sư huynh, ngươi rất khiến cho ta thất vọng đau khổ, ngươi không mang theo ta chạy còn chưa tính, lại còn đẩy ta về phía Thiết bối thương lang, ngươi… Ngươi quả thật không phải người, vài năm này ta đây đều nhìn lầm ngươi!

- Sư muội, ngươi hiểu lầm, ngươi hoàn toàn hiểu lầm ta!

Tôn Chu tỏ vẻ uất ức nói:

- Chúng ta đồng môn nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết sao? Cho dù ta chết, cũng sẽ không khiến sư muội thương tổn một sợi tóc, vừa rồi ta đẩy sư muội, nào đẩy muội về phía Thiết bối thương lang chứ, ta vì đẩy muội ra, sau đó hấp dẫn Thiết bối thương lang đuổi theo một mình ta! Ta còn chuẩn bị dùng mạng của mình tới cứu sư muội, sư muội lại còn hiểu lầm ta như vậy…

Mộc Tiểu Linh cười lạnh:

- Ngươi coi ta như tiểu hài tử ba tuổi sao? Mấy lời này ngươi đi lừa quỷ đi!

Tôn Chu lập tức giơ thẳng hai ngón tay lên, chân mày nhíu chặt, vô cùng trịnh trọng nói:

- Ta thề với liệt tổ liệt tông Tôn gia, nếu lời nói mới vừa rồi có một chút giả dối nào, để cho Tôn Chu ta bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!

Tôn Chu thề độc một phen, khiến nội tâm Mộc Tiểu Linh nhất thời xao động, nghĩ đến hành động lúc trước của Tôn Chu, lời hắn nói, dường như cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ đến đây, tuy rằng nàng không hề tin hoàn toàn, nhưng nội tâm cuối cùng được an ủi một chút. Hơn nữa hai vị sư huynh khác hôn mê trên mặt đất, sinh tử không biết, bây giờ cô có thể dựa vào cũng chỉ có Tôn Chu. Lập tức, sắc mặt của nàng hòa hoãn một chút, nói:

- Được, ta tạm thời tin tưởng ngươi, chúng ta đi nhìn tình huống của Đinh sư huynh và Hàn sư huynh trước…

Nàng vừa dứt lời, rừng đen phía sau, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần.

- Ừm, tuyệt đối là tiếng tru của Thiết bối thương lang, chắc ở phía trước.

- Khu vực Linh Huyền thú không dám đi vào, nhặt Linh Huyền thú đơn lẻ chạy vào khu vực Chân Huyền thú an toàn sảng khoái nhất, ha ha ha ha.

- Hả? m thanh của Thiết bối thương lang này sao lại không có rồi? Chẳng lẽ chạy xa rồi?

Theo giọng nói tới gần, một đội ngũ mười hai người cũng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Người cầm đầu nhìn qua chừng bốn mươi mấy tuổi, cầm đại đao trong tay, trên người không hề che giấu chút nào phóng thích ra hơi thở Linh Huyền cảnh cấp một, một người phía sau hắn tuổi cũng không khác hắn lắm, một thân quần áo da thú, huyền lực cũng giống vậy là Linh Huyền cảnh cấp một, huyền lực của mười người phía sau đều tập trung trong khoảng từ Chân Huyền cảnh cấp năm đến cấp mười. Trên bờ vai mười hai người, đều thêu một hoa văn hắc long.

Ở ngoài Tử vong hoang nguyên, đây là một đội ngũ tương đương với mạnh mẽ.

Ở trong Tử vong hoang nguyên, gặp phải một nhóm người ngoài đều phải lập tức đề cao cảnh giác. Mộc Tiểu Linh và Tôn Chu mới vừa ổn định tâm thần nhất thời đề phòng mà khi thấy rõ hoa văn trên bờ vai bọn họ, trên mặt hai người đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi… Còn sợ hãi sâu hơn khi nhìn thấy Thiết bối thương lang.

- Hắc… Hắc long cường đạo đoàn!

- Mau… Chúng ta đi mau!

Ngay khi Tôn Chu và Mộc Tiểu Linh chuẩn bị cấp tốc chạy đi, phía sau bọn họ vang lên một tiếng quát âm trầm:

- Hai người các ngươi, đứng lại cho lão tử.

Nghe được âm thanh này, thân thể hai người cứng đờ, không những không dừng lại, ngược lại lấy tốc độ nhanh hơn chạy về phía trước. Số lần bọn họ đến Tử vong hoang nguyên không nhiều, nhưng ác danh của Hắc long cường đạo đoàn lại như sấm bên tai, số người của cường đạo đoàn này không nhiều, nhưng toàn là cao thủ, hơn nữa xuống tay vô cùng ngoan độc, cướp hàng sau cho tới bây giờ đều giết người diệt khẩu, gần như không lưu lại người sống.

- Má nó, hai đứa nhãi con này còn muốn chạy!!

Miệng người trung niên đầu lĩnh hé ra, dưới chân khẽ đạp đất, huyền lực bùng nổ, cả người như con chim lớn bay ra ngoài, bỗng chốc phóng qua đỉnh đầu Tôn Chu và Mộc Tiểu Linh, rơi xuống phía trước bọn họ, xoay người một đao chém ngay mặt.

- Sư huynh, chúng ta cùng liều mạng với hắn!!

Mộc Tiểu Linh giơ kiếm lên, cắn răng nghênh đón một trường đao của đoàn trưởng cường đạo, nhưng ở trước Linh Huyền cảnh cấp một, Chân Huyền cảnh cấp một thật sự không đủ xem, đối mặt cự ly gần, nàng đã bị chấn động sau đó ngã ngửa, té trên mặt đất hồi lâu không cách nào đứng lên, Tôn Chu liều mạng cản mấy kiếm, cũng bị một đao điên cuồng chém xuống chấn ngã trên mặt đất, trường kiếm cũng bay ra ngoài rất xa.

- A! Chân Huyền cấp chín, cũng không tệ đi, cũng được coi là một người thiếu niên thiên tài, đáng tiếc, ha ha…

Đoàn trưởng cường đạo cầm đao đi tới gần trước, bừa bãi cười ha hả.

- Hắc long đoàn trưởng uy vũ, Hắc long đoàn trưởng uy vũ.

Các tiểu đệ phía sau ào ào lên.

- Hừm, trên người lại còn có không gian giới chỉ. Xem ra cũng không uổng phí khí lực hồi lâu của đại gia. Giao không gian giới chỉ của các ngươi ra, còn có thứ đáng giá trên người các ngươi giao ra toàn bộ, lão tử còn có thể cân nhắc cho các ngươi được toàn thây, bằng không, ha ha, lão tử có rất nhiều biện pháp khiến cho các ngươi hối hận đã đến trên thế giới này.

Vừa trốn thoát khỏi lợi trảo của Thiết bối thương lang, lại gặp phải Hắc long cường đạo đoàn càng thêm đáng sợ, trong lòng Mộc Tiểu Linh đã tràn đầy tuyệt vọng, Tôn Chu bên cạnh giãy giụa đứng lên, nàng vốn tưởng Tôn Chu định liều mạng phản kháng, lại nhìn thấy hắn “Phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Hắc Long, cuống quýt không kịp đặt chiếc nhẫn trên tay tới trước mặt Hắc Long, vừa dập dầu vừa liều mạng cầu xin nói:

- Hắc… Hắc Long đại gia, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, ta… Tất cả của ta đều ở đây. Tổng sáu ngàn hoàng huyền tệ, còn có mười chín viên tiểu hồi huyền đan, ba mươi tám viên huyền đan Chân Huyền thú, toàn bộ dùng để hiếu kính đại gia, xin đại gia tha cho tính mạng của ta, ta còn không muốn chết, không muốn chết.

- Ha ha ha ha… Thật là một kẻ đê tiện.

Bạch Long phó đoàn trưởng và mười đoàn viên phía sau toàn bộ cười hèn mọn như điên.

- Tôn sư huynh ngươi… Ngươi…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Linh tức đến trắng bệch, hoàn toàn thất vọng và đau khổ đối với sư huynh bình thường ngưỡng mộ này.

Nghe được giọng của Mộc Tiểu Linh, Tôn Chu như từ trong mộng mới tỉnh, sau đó kéo cánh tay của nàng lên, tha thiết mong chờ nói:

- Đúng… Đúng! Đại gia, đây là tiểu sư muội của ta, tên Mộc Tiểu Linh, dáng dấp coi như xinh đẹp, đến nay còn là một xử nữ, cũng hiến cho đại gia, xin đại gia cứ việc hưởng dụng… Xin đại gia nể tình ta đây hiếu kính, tha cho cái mạng đê tiện này của ta, sau này ta nhất định mang ơn, trọn đời không quên.

- Ngươi… Ngươi… Ngươi tên cầm thú này, súc sinh! Ngươi quả thật không phải người.. Ngươi…

Toàn thân Mộc Tiểu Linh phát run, nàng thiếu thốn từ ngữ đã vốn không tìm được từ gì đến mắng chửi tiểu nhân lộ ra bản mặt thật này, sắc mặt nàng như tro tàn, trong lòng hoàn toàn bi ai.

- Ha ha ha ha!

Hắc Long điên cuồng nở nụ cười:

- Ta từng thấy nhiều đê tiện, đê tiện giống như ngươi… Chậc chậc, đúng là không nhiều lắm. Chỉ có điều, ngươi hiếu kính thật đúng là không thành tâm, nữ hài này là do tự bản thân đại gia bắt được, một lát nữa đại gia tự nhiên sẽ hưởng dụng, không phải ngươi đưa. Lấy chiến lợi phẩm của lão tử đến hiếu kính cho lão tử, coi lão tử là kẻ ngốc sao? Đồ vô dụng, còn lưu cái mạng của ngươi lại làm gì, đi chỗ Diêm Vương gia cầu xin đi!

Nói xong, Hắc Long tiến lên phía trước một bước, liền định một đao bổ về phía cổ Tôn Chu.

- Đại gia! Chờ… Chờ một chút! Chờ một chút!

Nhìn khảm đao giơ lên, Tôn Chu bị hù đến thiếu chút nữa đái ra quần, liều mạng dập đầu cầu xin

- Nơi này của ta còn có một mối buôn bán lớn! Tuyệt đối là buôn bán lớn, vài vị đại gia chỉ cần làm một mối này, tuyệt đối còn kiếm được nhiều hơn một năm… Không, là ba năm, chỉ cần đại gia đáp ứng tha cho ta một cái mạng này, ta liền lập tức nói buôn bán lớn này cho đại gia.

- Hả?

Hắc Long thu đao lại, nheo mắt nhìn hắn:

- Buôn bán lớn? Nói nghe một chút, nếu quả thật là khá lớn, ha ha, tha cho ngươi một cái mạng chó cũng không phải không thể được, dù sao giết ngươi đồ đê tiện như vậy, lão tử còn ngại bẩn tay đó.

- Tạ… Tạ ơn đại gia.

Đối mặt với lời nói hết sức sỉ nhục của Hắc Long, Tôn Chu lại thở phào một hơi, sau đó chỉ một ngón tay về phía bắc:

- Ở đó… Nhìn một người kia! Ta vừa rồi nhìn rõ rành mạch, trên tay người kia, đeo một chiếc không gian giới chỉ màu tím, màu tím đó, vô cùng chính xác, mấy sư huynh muội chúng ta cũng nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa người kia chẳng những lẻ loi một mình, huyền lực cũng chỉ mới Chân Huyền cảnh cấp bốn.

Khu vực này tương đối trống trải, Vân Triệt đi lại không nhanh, theo phương hướng Tôn Chu chỉ, còn có thể thấy rõ ràng bóng lưng Vân Triệt đi xa.

Nhìn vẻ mặt đê tiện của Tôn Chu, tuyệt đối không có lá gan lừa gạt bọn họ. Tròng mắt Hắc Long vừa động, vẫy mạnh tay một cái:

- Mang hai đứa nó theo, đuổi!!

Vân Triệt chậm rì rì đi tới, trong lòng đang nghĩ nên tiến hành con đường lịch lãm của bản thân một cách hoàn mỹ như thế nào, trong trầm tư, trong lòng truyền đến giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Mạt Lỵ:

- Thoạt nhìn, có một nhóm người đặc biệt muốn chết đến đây.

Vân Triệt dừng bước, trong lòng khó chịu than thở… Haizzz, ngàn dặm xa xôi tới nơi này lịch lãm dễ dàng sao, luôn bị một vài thứ rác rưởi tới chậm trễ thời gian.

Khi hắn tán thán trong lòng, phía sau hắn đã vang lên tiếng bước chân hỗn độn, rất nhanh, hắn bị mười mấy người vây kín chung quanh. Phía sau những người này, hắn còn nhìn thấy hai người Tôn Chu và Mộc Tiểu Linh bị chế trụ

- Không sai, chính là hắn! Chính là người này!

Tôn Chu chỉ vào hắn, mặt mang theo hưng phấn gầm rú nói, giống như thấy được ánh rạng đông cứu mạng.

- Thật… Thật có lỗi.

Mộc Tiểu Linh đã mặt đầy nước mắt, cúi đầu không dám nhìn Vân Triệt. Vừa mới được hắn cứu, nhưng bây giờ lại liên lụy hắn rơi vào trong tay Hắc Long cường đạo đoàn…

- Đoàn trưởng, mau nhìn tay trái của hắn! Đúng là không gian giới chỉ màu tím!

- Phát rồi! Chúng ta phát rồi! Làm xong vụ này, cũng đủ cho chúng ta tiêu dao khoái hoạt hơn nửa năm! Ha ha ha ha!

Nhìn tia sáng màu tím trong tay trái Vân Triệt, toàn bộ người của Hắc Long cường đạo đoàn giống như đánh máu gà hưng phấn lên. Một người vác đại kiếm trên vai, đeo bịt một bên mắt màu đen đi ra, nói với Hắc Long:

- Đoàn trưởng, tiểu tử này tuổi còn nhỏ, huyền lực cũng mới Chân Huyền cấp bốn, phải dùng tới lão ngài ra tay sao, nhìn tiểu ta đây tới bắt lấy hắn!

- Độc Nhãn Long, ta thấy ngươi coi trọng thanh kiếm sau lưng hắn đi.

Hắc Long nhếch miệng nở nụ cười.

Độc Nhãn Long cười ha ha:

- Kiếm của tiểu tử này lại còn lớn hơn của ta, còn kiêu ngạo đeo trên lưng như vậy, chậc chậc, dùng chiếc nhẫn màu tím, kiếm trên người khẳng định cũng không bình thường, đại kiếm của ta đây đã dùng nhiều năm, giết nhiều người như vậy, đã sớm cùn, cũng nên thay đổi, ha ha… Không khiến cho hắn ngoan ngoãn quỳ xuống gọi gia gia, sau đó giao cả quần lót ra đây, về sau lão tử chạy ngược đi.

Trong tiếng cười vang, Độc Nhãn Long sải bước đi tới trước mặt Vân Triệt, đại kiếm trên vai vung lên, cắm thật sâu ở trên mặt đất phía trước, hắn âm hiểm cười nói:

- Tiểu quỷ, đi đâu chơi không thích, lại dám đến trên địa bàn của các gia gia ngươi, ngươi muốn gia gia khách khí với ngươi một chút, hay là không khách khí chút nào đây?

Vân Triệt hất cằm, thản nhiên nói:

- Thế nào mới là khách khí, thế nào mới là không khách khí?

- Cái này thật đơn giản. Chỉ cần ngươi đủ nghe lời, các gia gia tự nhiên sẽ khách khí, nếu ngươi không nghe lời, ha ha…

Ánh mắt của hắn dừng lại trên trọng kiếm phía sau lưng Vân Triệt:

- Muốn gia gia khách khí với ngươi một chút, trước hết vứt cây kiếm phía sau ngươi cho gia gia chơi đùa, gia gia chơi cao hứng, nói không chừng sẽ lưu lại cho ngươi cái quần lót, ha ha ha ha!

Hắc Long cường đạo đoàn cười to ầm ầm một trận.

- Độc Nhãn Long đồ gia hỏa này, quả nhiên coi trọng thanh kiếm kia!

- Chậc chậc, thanh kiếm kia lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân.

- Hai ba trăm cân? Thôi đi, tiểu tử này da mịn thịt mềm, huyền lực cũng mới Chân Huyền sơ kỳ, nếu như thật sự là hai ba trăm cân, hắn có thể luôn cõng như vậy? Ta thấy thanh kiếm kia chính là thoạt nhìn lớn, phía trong chẳng qua trống rỗng, căng lắm cũng trên dưới một trăm cân, nói không chừng ngay cả trăm cân cũng chưa tới, cõng ở trên người dùng để dọa người.

- Ngươi muốn chơi kiếm của ta?

Nghe lời Độc Nhãn Long nói, Vân Triệt nở nụ cười thật quỷ dị, hắn tự tay rút Bá Vương trọng kiếm từ phía sau ra, cũng không có động tác bao lớn, tùy tay ném đi, ném nó về phía Độc Nhãn Long:

- Ngươi đã muốn chơi, vậy cho ngươi chơi đùa đi, cần phải đón ~ được ~~

Động tác Vân Triệt ném kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, đơn giản tùy ý giống như tiện tay ném một hòn đá nhỏ. Dưới động tác ném của Vân Triệt, Bá Vương cự kiếm cũng “Nhẹ nhàng linh hoạt” bay về phía Độc Nhãn Long.

- Coi như ngươi thức thời!

Độc Nhãn Long cười lớn một tiếng, khẩn cấp tiến về phía trước một bước, đưa tay chụp trọng kiếm ném tới…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment