Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 170 - Chương 171: Thiết Bối Thương Lang

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_171" class="block_" lang="en">Trang 86# 1

 

 

 

Chương 171: Thiết bối thương lang



Bên ngoài ba mươi dặm, cơ bản chỉ có sự tồn tại của Thứ Huyền thú, Vân Triệt vẫn xâm nhập đến sau ba mươi dặm, trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện từng con hoặc một nhóm Chân Huyền thú, mắt đất cũng trở nên lồi lõm không bằng phẳng, đủ loại cây khô, núi thấp cũng càng ngày càng dày đặc.

Như một nơi trong truyền thuyết, tính nết huyền thú nơi này cực kỳ cáu kỉnh, nhìn thấy nhân loại, cũng giống như kẻ thù không đội trời chung liền bay nhào lên công kích. Lú ban đầu gặp được phần lớn là Chân Huyền thú cấp thấp, không phải là mục tiêu của Vân Triệt, dọc theo đường đi hắn tránh được thì tránh, không nên tránh liền ra tay tiêu diệt, cứ như vậy vô kinh vô hiểm tiếp tục đi về phía trước, sau khi xuyên qua một rừng cây khô đen, phía trước, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của người và tiếng đánh nhau, đồng thời kèm theo tiếng gầm giận dữ của huyền thú.

- Đinh sư đệ, mau khóa đường lui của nó, không được cho nó chạy!

- Nó sắp chịu không được! Ngàn vạn lần không được lơi lỏng!

- Mộc sư muội, mau lui về phía sau, nó sắp phát cuồng, sẽ làm bị thương ngươi!

Vân Triệt đi ra khỏi rừng đen, phía trước cách đó không xa,đang có bốn người vây công mộ con huyền thú, hình thể huyền thú cực lớn, toàn thân là lân giáp, trên đầu mọc một cái sừng bén nhọn, từ trên khí thế của nó đến xem, hẳn là một con Chân Huyền thú cấp cao.

Bốn người vây công nó thật trẻ tuổi, ba nam một nữ, tuổi nhìn qua lớn nhất chính là người chừng hai mươi ba tuổi kia, huyền lực là Chân Huyền cảnh cấp chín, hai người nam tử khác đều có dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, huyền lực đều là Chân Huyền cảnh cấp năm, thiếu nữ được gọi là “Mộc sư muội” kia tuổi xấp xỉ Vân Triệt, chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tu vi huyền lực cũng thấp nhất, mới vừa vào Chân Huyền cảnh.

Từ trên xưng hô của bọn họ đến xem, chắc đến từ cùng một môn phái. Tuổi của bọn họ hợp với tu vi huyền lực, môn phái chỗ bọn họ nhất định không kém, ít nhất danh chấn một phương, bằng không cũng không nên có bốn người xông vào nơi sâu như vậy.

Bởi vì huyền lực của thiếu nữ kia yếu nhất, cho nên được ba người che chở ở bên ngoài, chỉ có dưới tình huống an toàn nhất mới có thể ngẫu nhiên tham gia công kích. Độc giác thú bị vây công da dày thịt béo, lại có lân giáp hộ thân, nhưng chịu không được bốn huyền giả Chân Huyền cảnh liên hợp công kích, huống chi trong đó còn có một cường giả Chân Huyền cảnh cấp chín, trên thân nó đã máu tươi đầm đìa, lực phản kích càng ngày càng yếu, cuối cùng trực tiếp buông tha cho phản kích, giãy giụa định chạy trốn.

- Hừ, muốn chạy trốn! Nhìn phong vân nhất kiếm của ta đây!

Nam tử trẻ tuổi lớn tuổi nhất quát lớn một tiếng, phi thân lên, trường kiếm trong tay cuốn lấy một kiếm thế hung mãnh, trực tiếp đánh ngã độc giác thú muốn chạy trốn trên mặt đất, bốn chân chổng lên trời. Sau khi hắn rơi xuống đất, giống như tên rời cung bắn về phía trước, trường kiếm hung ác đâm ra, xuyên thẳng vào yết hầu của độc giác thú.

Độc giác thú gầm lên một tiếng bi thương, toàn thân co rút trong chốc lát, liền không còn động tĩnh.

- Wow! Tôn sư huynh, ngươi thật lợi hại! Huyền thú lợi hại như vậy, đều bị ngươi hai ba cái đánh ngã xuống.

Thiếu nữ được gọi là “Mộc sư muội” tên là Mộc Tiểu Linh, nhìn độc giác thú ngã xuống đất, mắt nàng lóng lánh, khuôn mặt sùng bái.

Người đâm chết độc giác thú tên là Tôn Chu, là người lớn tuổi nhất trong bốn người, cũng là người có tu vi cao nhất, nghe xong lời Mộc Tiểu Linh nói, hắn cười ha ha nói

- Sư muội quá khen, không phải ta lợi hại, mà con huyền thú này quá yếu. Thiên phú của sư muội tốt hơn ta, chờ đến tuổi này của ta, diệt con độc giác thú này nhất định còn nhanh hơn ta.

Ngoài miệng nghe giống như khiêm tốn, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua sắc thái dương dương tự đắc, hắn phân phó hay người khác:

- Đinh sư đệ, Hàn sư đệ, lấy huyền đan của nó ra đi.

Đinh sư đệ và Hàn sư đệ vội vàng cùng nhau tiến lên phía trước, rạch thân thể độc giác thú ra, không bao lâu liền thuần thục lấy huyền đan ra.

- Ừm, lại thêm một viên huyền đan, tổng có mười ba viên huyền đan của Chân Huyền thú, nhiệm vụ lần này của chúng ta đã hoàn thành. Tin tưởng một lần này của chúng ta, nhất định sẽ là đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sư phụ nhất định càng thêm tán thưởng chúng ta.

Cầm huyền đan, Tôn Chu tỏ vẻ đắc ý nói.

Hai sư đệ lập tức tiến lên nịnh nọt:

- Đây đều toàn nhờ Tôn sư huynh dũng mãnh, nếu không, chỉ có ba người chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ. Có thể được phân đến trong cùng một tổ với Tôn sư huynh, chúng ta thật sự quá may mắn.

Tôn sư huynh gật đầu, vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Đâu có đâu có, đây là kết quả chúng ta cùng nỗ lực, hai vị sư đệ tuổi còn trẻ, thành tựu tương lai nhất định sẽ không kém sư huynh ta đây… Hả?

Lúc này Tôn Chu chợt nhìn thấy Vân Triệt đi ra từ sau rừng cây khô đen, đang đi tới bên này. Vốn nhìn thấy một bóng người, còn một mình tiến đến, trong lòng hắn sinh ra cảnh giác… Bởi vì dám một mình đến nơi này, hoặc là cao thủ, hoặc là ngu ngốc. Nhưng khi nhìn rõ tuổi tác của Vân Triệt, thăm dò xong huyền lực, hắn khinh thường nở nụ cười, thấp giọng nói:

- Lại là một tên đần độn không biết sống chết.

Hắn vừa thấp giọng trào phúng xong, Đinh sư đệ bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ, chỉ vào Vân Triệt, kích động nói:

- Tôn sư huynh, mau… Mau nhìn tay trái của hắn! Màu tím… Không gian giới chỉ màu tím!

Ở trong tiếng hô của hắn, ánh mắt của Tôn Chu rơi vào trên tay trái Vân Triệt, sau đó nhìn chăm chú vào ánh sáng màu tím trên ngón tay của hắn, hồi lâu đều không thể dời, trong mắt toát ra tham lam thật sâu.

- Không gian giới chỉ màu tím? Tốt hơn không gian giới chỉ của chúng ta sao?

Mộc Tiểu Linh giơ không gian giới chỉ màu vàng trên tay mình lên, có phần không hiểu nói.

- Đương nhiên tốt hơn, hơn nữa tốt hơn nhiều lắm!

Hàn sư đệ kích động thấp giọng nói:

- Không gian giới chỉ của chúng ta chỉ có không gian trữ vật mấy thước vuông, mà không gian giới chỉ màu tím, nghe nói có không gian trữ vật trên trăm thước vuông, giá phải vượt qua năm trăm vạn hoàng huyền tệ! Chiếc nhẫn màu vàng của chúng ta vốn không thể so sánh với. Cả đời này của ta đây đều chưa từng thấy một chiếc không gian giới chỉ màu tím. Tiểu tử này, nhất định là đệ tử đại gia tộc kia, trong chiếc nhẫn màu tím của hắn, còn không biết có bao nhiêu thứ tốt.

- Sư huynh, ngươi xem chúng ta có cần…

Hàn sư đệ vừa nới, trên tay khoa tay múa chân một động tác cắt.

Từ khoảnh khắc Tôn Chu nhìn thấy chiếc nhẫn màu tím kia thì đã có cách nghĩ như vậy, người đeo chiếc nhẫn màu tím này chẳng những chỉ có Chân Huyền cấp bốn, còn lẻ loi một mình, quả thật là con dê cực béo từ trên trời rơi xuống. Nếu ở ngoài, hắn quả quyết không dám đánh chủ ý gì, bởi vì dùng được chiếc nhẫn màu tím, hiển nhiên có lai lịch rất lớn. Nhưng nơi Tử vong hoang nguyên này, hàng năm vì đánh nhau cướp đoạt mà người chết ở bên trong vô số kể. Giết hắn ở trong này gần như có thể nói không hề có một chút phiêu lưu.

Khi Tôn Chu vừa định gật đầu, Mộc Tiểu Linh lại gần tức giận nói:

- Hàn sư huynh, sao ngươi có thể nghĩ được biện pháp như vậy! Chúng ta xuất thân danh môn chính phái, là ra ngoài lịch lãm, không phải cường đạo giết người cướp của, tội ác chồng chất! Nếu các ngươi thật sự dám làm như thế, ta nhất định nói cho sư phụ! Nếu sư phụ đã biết, nhất định sẽ hung hăng trừng phạt đám các ngươi, nói không chừng còn có thể đuổi các ngươi ra khỏi sư môn!

Thần sắc Tôn Chu biến đổi, lập tức tỏ vẻ nghiêm trang gật đầu:

- Sư muội nói không sai, Hàn sư đệ, sao ngươi có thể có ý tưởng ti tiện như vậy! Chuyện này, sư muội sẽ không đáp ứng, ta cũng sẽ không đáp ứng, nếu ngươi dám thật sự có mưu đồ gây rối hắn, ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản ngươi.

- Vẫn là sư huynh chính phái nhất.

Mộc Tiểu Linh rất sùng bái nói.

Hàn sư đệ rụt cổ lại, ngượng ngùng nói:

- Sư huynh sư muội đừng tức giận, ta… Ta chỉ thuận miệng nói đùa, đùa mà thôi.

Nhận được lời khen của Mộc Tiểu Linh, sống lưng Tôn Chu lại thẳng lên vài phần, hừ lạnh nói:

- Chúng ta xuất thân từ huyền kiếm phái đệ nhất môn phái Giang Bắc, phải giữ gì danh dự môn phái là nguyên tắc hành động đầu tiên, ở bên ngoài chẳng những không thể ỷ thế hiếp người cùng với trong lòng tồn tại ý nghĩ ác độc, gặp người nhỏ yếu, còn phải chủ động ra tay tương trợ. Huyền lực của tiểu huynh đệ này chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bốn, lại lẻ loi một mình đến đây, thật sự quá nguy hiểm, giờ phút này, chúng ta nên ra tay tương trợ.

Khi nói chuyện, Vân Triệt đã đến chỗ cách bọn họ không xa.

Tôn Chu tiến lên trước hai bước, vẻ mặt chính khí nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, chắc là lần đầu tiên đến Tử vong hoang nguyên đi? Một mình đến chỗ này quả thật quá nguy hiểm, không bằng chúng ta đi cùng nhau được không? Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, giao lưu với nhau, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Vân Triệt liếc mắt nhìn hắn, từ chỗ sâu trong đôi mắt của hắn nhìn thấy được tham lam ẩn sâu, ầm thầm cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt vứt lại hai chữ:

- Không cần.

Sau đó liền không quay đầu lại tiếp tục tiến lên phía trước.

- Xí, Tôn sư huynh vì lo lắng cho tính mạng của hắn mà trượng nghĩa ra tay, tiểu tử này còn không biết tốt xấu, cứ chờ chết đi!

Thấy Vân Triệt thế mà lại cự tuyệt, Đinh sư đệ rất khinh thường nói.

Tôn Chu không nói thêm gì, cơ bắp trên mặt run rẩy rất nhỏ, chưa từ bỏ ý định nhìn theo sau lưng Vân Triệt… Có Mộc Tiểu Linh ở đây, hắn chặt đứt ý niệm giết người cướp của đối với Vân Triệt, chuẩn bị kéo hắn đến cùng một chỗ, sau đó tìm một cơ hội lôi kéo Vân Triệt một mình hành động, giết hắn rồi làm ra cảnh tượng giả bị huyền thú giết chết, chiéc nhẫn màu tím sẽ thành công tới tay, không nghĩ tới, mới vừa rồi khi bản thân kêu gọi còn lộ ra thực lực Chân Huyền cảnh cấp chín, người này lại quả quyết cự tuyệt.

- Chân Huyền cảnh cấp bốn? Hắn nhìn qua tuổi không sai biệt lắm lớn bằng ta, huyền lực thế mà lại cao như thế!

Nghĩ đến lời Tôn Chu vừa nói, Mộc Tiểu Linh kinh ngạc nói:

- Dùng không gian giới chỉ quý trọng như vậy, hắn nhất định đi ra từ một tông môn hoặc gia tộc rất lớn đi?

Tôn Chu xoay người lại, vẻ mặt khinh thường nói:

- Chắc là vậy đi. Chỉ có điều ta xem thường nhất, chính là đệ tử của mấy đại gia tộc, đại tông môn này. Bởi vì huyền lực của bọn họ đều dựa vào đan dược gắng gượng chống lên, vốn một chút cũng không vững chắc, không giống như chúng ta từng bước một tu luyện lên, mặc dù huyền lực của hắn là Chân Huyền cảnh cấp bốn, nhưng nếu đánh nhau, hắn thật đúng là không nhất định có thể đánh thắng sư muội.

- Grào ~~ Grừ ~~~

Khi Tôn Chu đang nói chuyện, trong rừng đen phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng sói tru ngân nga, sau đó, một bóng xanh cực lớn từ trong rừng đen đột nhiên nhảy ra, nhào thẳng về phía sư huynh muội bốn người.

Bóng lam này cao chừng hơn ba thước, trong mắt hiện lên màu đỏ, móng giống như thép vạch ra, phía sau lưng hiện lên màu xám rất đậm, toàn thân phóng thích ra hơi thở cực kỳ cuồng bạo. Bốn người vừa giơ vũ khí lên chuẩn bị nghênh chiến, vừa thấy toàn cảnh bóng màu xanh lam, trên mặt bọn hắn nhất thời lộ ra thần sắc cực kỳ kinh khủng.

- Thiết… Thiết bối thương lang!

- Nơi này… Nơi này không phải là khu vực của Chân Huyền thú sao? Sao lại có thể xuất hiện Linh Huyền thú… Sư huynh, chúng ta… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

- Còn đứng ở đây làm gì! Còn không mau chạy?

Tôn Chu hét lớn một tiếng, kéo Mộc Tiểu Linh, lấy tốc độ nhanh nhất tháo chạy. Thiết bối thương lang là một Linh Huyền thú cấp thấp, vốn không phải bốn người bọn họ có thể đối phó. Móng vuốt sói và răng nanh của nó còn sắc bén hơn thép tinh, có thể dễ dàng xé rách huyền lực phòng ngự và thân thể bọn họ.

Tôn Chu vừa gầm to xong, Đinh Hàn hai người giống như từ trong mộng mới tỉnh, hú lên quái dị, liều mạng bỏ chạy về phía sau.

Nhưng tốc độ của bọn họ, sao có thể so sánh được với Thiết bối thương lang, trong nháy mắt, hai người Đinh sư đệ và Hàn sư đệ bị đuổi kịp, Thiết bối thương lang rít gào một tiếng, thân thể to lớn đồng thời nhào ngã hai người trên mặt đất, móng vuốt sói chụp được, giống như xuyên đậu hũ trực tiếp đâm thủng thân thể hai người.

Hai người phát ra tiếng kêu thảm thiết sợ hãi đến cực điểm, sau đó trợn mắt một cái, không có ý thức, cũng không biết là trọng thương bỏ mình, hay là bị sợ đến ngất đi.

- A!! Đinh sư huynh, Hàn sư huynh!!

Tiếng kêu thảm thiết của hai người khiến Mộc Tiểu Linh phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ. Tiếng kêu của nàng cũng khiến cho đôi mắt máu của Thiết bối thương lang tập trung về nàng và Tôn Chu, gầm nhẹ một tiếng, giống như một tia chớp màu xanh lam chạy như điên, chỉ giây lát đã kéo gần khoảng cách với bọn họ.

- Sư… Sư huynh! Chúng ta làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…

Mộc Tiểu Linh liều mạng chạy trốn, nhưng uy hiếp tử vong phía sau lại càng ngày càng gần.

Tôn Chu nhìn lại, phát hiện Thiết bối thương lang đã cách bọn họ không đến mười bước, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn cắn răng một cái, kêu lớn:

- Sư muội, ngươi ngăn cản trước… Ta lập tức đi kêu người tới cứu ngươi!

Nói xong, hắn mạnh mẽ đẩy Mộc Tiểu Linh về phía sau, đẩy về phía Thiết bối thương lang, bản thân liều mạng chạy về phía trước.

- Sư huynh… Ngươi!

Mộc Tiểu Linh nằm mơ cũng không nghĩ đến Tôn Chu thế nhưng vì bảo vệ mạng, đẩy nàng về phía Thiết bối thương lang. Nàng ngã trên mặt đất, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Rầm

Grào grào!!

Cảm giác bị Thiết bối thương lang xé rách không đánh úp lại, sau tuyệt vọng, nàng nghe được một tiếng vang thật lớn cùng với một loạt tiếng kêu thảm thiết, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy một người đứng trước người mình, bóng lưng thiếu niên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá. Phía sau lưng hắn, đeo nghiêng một thanh kiếm sắt khổng lồ.

Mà Thiết bối thương lang đã đang chật vật lăn lộn trên mặt đất cách xa hơn mười thước.

Là hắn… Nhìn bóng lưng này, nàng nhớ tới đây là thiếu niên vừa mới đi xa.

Tôn Chu đang chạy trốn nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời trào phúng một trận:

- Tiểu tử này, đúng là muốn chết… Chỉ có điều cũng đúng lúc tranh thủ thời gian chạy trốn cho lão tử! Xem ra ông trời cũng không muốn thấy ta chết.

Thiết bối thương lang bị đánh bay ra nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, đôi mắt máu của nó nhìn thẳng vào Vân Triệt, trên người bộc phát ra lệ khí càng thêm cuồng bạo hơn trước, sau đó rít gào một tiếng, từ khoảng cách gần hai mươi thước, mang theo hơi thở làm cho người ta hít thở không thông lăng không đánh tới.

Hai hàng chân mày của Vân Triệt nhíu lại, khi nó đến gần người chợt nhảy lên, nhảy lên trên Thiết bối thương lang, rút trọng kiếm từ sau lưng ra, ầm ầm đánh xuống dưới…

Rắc rắc!

Sở dĩ Thiết bối thương lang được gọi là Thiết bối thương lang, bởi vì phía sau lưng nó cứng như tấm sắt, là chỗ phòng ngự mạnh nhất trên người nó. Nhưng dưới trọng kiếm của Vân Triệt đánh xuống, xương sống giống như thép tinh của nó cũng trong nháy mắt bị nện gãy, phát ra tiếng vang thanh thúy đến gần như điếc tai.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment