Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 169 - Chương 170: Tử Vong Hoang Nguyên

. ._85__2" class="block_" lang="en">Trang 85# 2

 

 

 

Chương 170: Tử vong hoang nguyên



Vân Triệt tùy tiện tìm một khách sạn trọ lại, nhưng cũng không đi vào giấc ngủ, mà xếp bằng ngồi trên giường, nhét một viên long huyết bảo đan cuối cùng vào trong miệng.

Trên đường đi từ Thương Phong hoàng thành đến nơi đây, hắn đã ăn vào hai viên long huyết bảo đan. Luyện hóa hấp thu mỗi một viên long huyết bảo đan đều cần một hai ngày, nhưng có tiểu tiên nữ đang âm thầm bảo hộ, hắn cũng không cần lo lắng điều gì.

Một khắc khi long huyết bảo đan vào trong cơ thể, giống như một ngọn lửa lớn bỗng nhiên nổ tung trong thân thể, sắc mặt Vân Triệt hoàn toàn ửng đỏ, thân thể run rẩy một trận, nhưng dưới vận chuyển của Đại đạo phù đồ quyết, phản ứng khó chịu của hắn cũng chỉ giằng co không đến nửa khắc, sắc mặt liền hoàn toàn khôi phục bình thường, bình ổn cũng trở nên vững vàng.

Bốn giọt máu rồng của một Vương Huyền Viêm long, đương nhiên tuyệt đối không có khả năng so sánh với máu của phượng hoàng thần thú Nhưng máu của Viêm long vào cơ thể, còn nguy hiểm hơn máu phượng hoàng. Bởi vì máu phượng hoàng chỉ biết dung nhập vào huyết mạch thân thể, trở thành một phần của huyết mạch cơ thể người, mà không phải bị trừ khử… Lấy năng lực của Vân Triệt, cũng quả quyết không có khả năng hoàn toàn hủy diệt máu phượng hoàng đi. Nhưng máu Viêm long lại khác, nó bị luyện hóa, chuyển hóa lực lượng ẩn chứa trong đó làm lực lượng của chính Vân Triệt, sau khi luyện hóa hoàn thành nó liền vĩnh viễn biến mất, quá trình này, còn gian nan và nguy hiểm hơn dung hợp máu phượng hoàng. Cho nên, trước đó Vân Triệt phải dung hợp nó vào trong đan dược, trở nên đủ ôn hòa, mới dám luyện hóa.

Một trận băng hoa di động, tiểu tiên nữ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt, nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn, ánh mắt phức tạp một trận rất nhỏ. Nàng từng tự mình thăm dò long huyết bảo đan, chứa đựng trong đó chính là máu Vương long thuần khiết, hơn nữa khoảng chừng bốn giọt máu. Tuy rằng dung nhập vào đan dược, lực lượng trong máu rồng trở nên rất ôn hòa, nhưng muốn luyện hóa nó, ít nhất cũng phải có được huyền lực của cảnh giới Linh Huyền, cảnh giới Chân Huyền cưỡng ép dùng, sẽ kèm theo nguy hiểm rất lớn.

Nhưng Vân Triệt liên tục dùng ba viên long huyết bảo đan, mỗi một lần đều luyện hóa vô cùng thuận lợi, trong đó thậm chí không có thống khổ và giãy giụa quá lớn, cả quá trình có thể nói là sóng êm gió lặng, nước chảy thành sông, điều này khiến cho nàng không cách nào không kinh dị từ trong lòng.

Vân Triệt nhập định xong, đã là sáng sớm ngày thứ ba. Hắn mở to hai mắt, sau đó lại không cảm giác thấy đói khát, chỉ cảm thấy một trận sảng khoái tinh thần. Từ khi luyện hóa ba viên long huyết bảo đan, huyền lực của hắn cũng đã tăng lên đỉnh Chân Huyền cảnh cấp bốn, cách bước đột phá đến Chân Huyền cảnh cấp năm, cũng chỉ kém nửa bước. Mà ba viên long huyết bảo đan mang đến chỗ tốt tuyệt đối không chỉ có huyền lực tăng lên, mà thân thể, kinh mạch cường hóa trên phạm vi lớn.

Sử dụng một viên kim lân hóa long đan và ba viên long huyết bảo đan, huyền lực của Vân Triệt trong nửa tháng thẳng tiến tăng hai cấp. Chỉ có điều, tuy rằng mượn dùng đan dược tăng lên rất nhanh cực nhanh, nhưng cũng có tai hại rất lớn, đó chính là huyền lực không vững chắc. Dù sao, đột nhiên tăng hai cấp huyền lực này cũng không phải thông qua tu luyện bình thường mà có. Muốn củng cố, cần thông qua chiến đấu số lượng lớn.

Vân Triệt ra khỏi phòng khách sạn, mua sắm chuẩn bị đủ lương khô, khi chưởng quầy khách sạn nhìn thấy không gian giới chỉ màu tím đeo trên tay hắn, do dự một hồi lâu, vẫn đi đến gần nhỏ giọng nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi cũng là huyền giả tìm đến Tử vong hoang nguyên lịch lãm sao?

- Đúng.

Từ trong mắt chưởng quầy, Vân Triệt nhìn thấy vẻ thiện ý:

- Không biết chưởng quầy có gì chỉ giáo?

- Ha ha.

Chưởng quầy đánh giá hắn vài lần, tán thưởng nói:

- Tuổi nhỏ như thế, đã lại có huyền lực Chân Huyền cảnh, thật sự rất ghê gớm. Ta đoán, ngươi hẳn là đệ tử thiên tài của đại gia tộc kia, hoặc đại tông môn kia đi? Hơn nữa theo ăn mặc của ngươi, còn có giới chỉ màu tím trên tay ngươi, ngươi cũng không phải người thiếu tiền, khẳng định không tới nơi này tìm bảo bán lấy tiền.

Vân Triệt liếc nhìn chiếc nhẫn màu tím trên tay mình, không nói gì. Hắn có thiên độc châu trong người, hoàn toàn không cần không gian giới chỉ gì cả. Mà chiếc không gian giới chỉ màu tím này là chiếc lột xuống từ trên người Phong Bạch Y, mang theo trên tay dùng để che giấu tai mắt người.

- Chỉ có điều…

Chưởng quầy nhìn thoáng qua người chung quanh, hạ giọng nói:

- Người tới Tử vong hoang nguyên này ngư long hỗn tạp, một phần là vì lịch lãm, còn có một phần là vì tiền tài. Bọn họ vì lợi ích chẳng những liệp sát huyền thú, cũng sẽ liệp sát huyền giả tiến vào Tử vong hoang nguyên. Chiếc nhẫn màu tím trên tay ngươi thật sự quá mức gây chú ý, dễ dàng bị người để mắt, hơn nữa tuổi tác ngươi còn nhỏ, còn lẻ loi một mình. Ta đề nghị ngươi hãy lấy nhẫn xuống, đeo một cái bọc cũ nát, ăn mặc cũng phổ thông một chút, như vậy, ít nhất sẽ không bị người tham lam để mắt đến.

Lời chưởng quầy nói khiến Vân Triệt gật đầu, hơi lộ ra cảm kích nói:

- Ta đã biết, cám ơn nhắc nhở của ngươi.

- Còn có, tuy rằng huyền lực của ngươi không kém, nhưng cường độ và tổng số lượng của huyền thú trong Tử vong hoang nguyên, đều vượt quá xa tưởng tượng của ngươi. Bên ngoài trăm dặm, đều là Thứ Huyền thú và Chân Huyền thú, sau trăm dặm chính là Linh Huyền thú, càng vào sâu, phẩm cấp của huyền thú càng cao. Tuy rằng phân bố huyền thú này chia ra rõ ràng, nhưng đều không phải tuyệt đối. Trong vòng trăm dặm, cũng thường sẽ có Linh huyền thú xuất hiện. Cho nên, ta khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng xâm nhập vào sâu hơn năm mươi dặm. Lịch lãm là vì đề cao mình, nhưng ngàn vạn lần đừng góp cả mạng mình vào. Haizzz, có bao nhiêu huyền giả quá mức đánh giá cao năng lực của mình, còn không từ trong Tử vong hoang nguyên đi ra.

- Yên tâm đi, ta sẽ tự lượng sức mà làm.

Vân Triệt nói lời cảm tạ với chưởng quầy, rời khỏi khách sạn, đi về phía Tử vong hoang nguyên, trên đường đi đã bị không ít người nhìn chăm chú –– Bởi vì cự kiếm đeo sau lưng hắn. Kiếm làm vua vạn binh, huyền giả sử dụng kiếm nhiều nhất, người đi đường đeo kiếm cũng không ít, nhưng đeo một thanh kiếm lớn như vậy, hiện giờ không gặp nhiều.

Hai khắc sau, Vân Triệt chính thức bước vào phạm vi của Tử vong hoang nguyên.

Hoang nguyên, vốn là nơi hoang vu. Nơi này trong tiếng gió hiu quạnh lộ ra âm trầm, từ đàng xa không ngừng truyền đến tiếng huyền thú gầm lên làm cho lòng người sợ hãi. Từ xa nhìn lại, khắp hoang nguyên đều là cỏ khô, loạn thạch lởm chởm, lại liếc mắt không nhìn thấy bờ ranh giới. Loáng thoáng có thể nhìn thấy được bóng dáng huyền giả kết bè kết đội, một mình giống như Vân Triệt mà đến cực ít, ít nhất khu vực trong tầm mắt chỉ có một mình hắn.

Trước người của hắn phiêu động một trận băng hoa, thân thể thần tiên của tiểu tiên nữ từ trên không bồng bềnh hạ xuống, rơi vào trước người Vân Triệt, lạnh lùng nói:

- Nửa năm tiếp theo của ngươi, đều phải ở chỗ này?

- Đúng!

Vân Triệt gật đầu:

- Không có nơi nào lịch lãm tốt hơn nơi này. Ta cũng muốn biết, vùng đất bị người ta vẽ nên biến thành tử vong, cực hạn khoảng cách mà ta có thể xâm nhập là nơi nào.

Hắn nhìn tiểu tiên nữ, bỗng nhiên nói:

- Tiểu tiên nữ, ngươi có phải không đồng ý theo ta cùng đi vào không?

- Ta thật sự không muốn đặt chân đến chỗ như thế. Nhưng ta đã đáp ứng bảo vệ ngươi ba tháng, tất nhiên biết phải làm được. Ta còn không đến mức thất tín với một hậu bối như ngươi.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa dứt, tiểu tiên nữ đã lơ lửng bay lên, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Vân Triệt.

- Hậu bối…

Vân Triệt giật giật khóe miệng, rất không nói được gì.

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi một mình sao?

Phía sau Vân Triệt, truyền đến một giọng nói hơi thấp thỏm, Vân Triệt xoay người, nhìn thấy một tiểu đội mười mấy người đang nhìn mình. Người nói chuyện, chính là người đi đầu kia. Mười mấy người này thật trẻ tuổi, lớn tuổi nhất cũng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, huyền lực đều ở Nhập Huyền cảnh hậu kỳ và Chân Huyền cảnh sơ kỳ, trên mặt những người này đều đồng loạt mang theo vẻ khẩn trương và kích động, hiển nhiên đều là lần đầu tiên tiến vào Tử vong hoang nguyên.

Nhìn thấy Vân Triệt xoay người, người nói chuyện kia vội vàng nói:

- Nếu như là một mình, gia nhập chúng ta có được không? Nhiều người mà nói, cho dù gặp phải huyền thú hay kẻ ác gì, đều có thể chiếu ứng cho nhau, an toàn hơn. Nếu được con mồi hay bảo vật gì, cũng phân phối bình quân, tuyệt đối không thiên vị.

Bọn họ thịnh tình mời Vân Triệt như vậy, hiển nhiên là bởi vì huyền lực của Vân Triệt là Chân Huyền cảnh cấp bốn. Vân Triệt xoay người rời đi, thản nhiên nói:

- Không cần.

Nói xong, hắn liền một mình đi trước, đi thẳng tới chỗ sâu trong Tử vong hoang nguyên.

- Xí, một mình liền dám vào Tử vong hoang nguyên, trách không được hàng năm đều có nhiều người chết ở trong đó như vậy.

Trong đội ngũ, một thiếu niên lưng mang trường kiếm cúi đầu nói.

- Tuổi hắn nhìn qua nhiều lắm chừng mười bảy mười tám tuổi, lại có Chân Huyền cảnh cấp bốn. Hắn là người của đại tông môn nào đi?

- Đại tông môn thì sao! Ở trong Tử vong hoang nguyên này, huyền thú và ác nhân giết hắn còn có thể quản hắn xuất thân ở đâu sao? Hơn nữa càng xuất thân từ đại tông môn đại gia tộc, nói rõ trên người càng có khả năng mang theo số lượng lớn huyền tệ và đan dược bảo khí linh tinh, càng sẽ bị ác nhân để mắt đến… Ta cá hắn không có khả năng sống sót tới lúc mặt trời xuống núi ngày hôm nay.

- Được rồi, chuyện của người ngoài chúng ta không cần đi quan tâm. Đã làm xong đủ chuẩn bị, chờ gom đủ hai mươi người, chúng ta sẽ xuất phát.

Vân Triệt một đường đi tới, trước sau gặp được ba đội ngũ mạo hiểm muốn mời hắn gia nhập, trong đó còn có một dong binh đoàn loại nhỏ, hắn đều cự tuyệt toàn bộ.

Đi tới ba dặm, gió êm sóng lặng. Sau ba dặm, Vân Triệt đang đi bỗng nhiên bước chân dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía bên phải.

Đúng lúc này, bên phải phía sau tảng đá đen cao chừng hai người, một bóng xám kèm theo một tiếng gầm hung bạo xông ra ngoài, bay nhanh về phía hắn, nanh vuốt sắc nhọn phóng ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Rõ ràng là một Thứ Huyền thú cấp thấp –– Ác lang.

- Muốn chết!

Vân Triệt đứng bất động tại chỗ, khi ác lang kia nhào tới, cánh tay phải đột nhiên chém ra, một chưởng quét lên trên đầu ác lang, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, cổ ác lang liền gãy, trong tiếng kêu gào thê thảm bị đánh bay ra ngoài xa xa, toàn thân kịch liệt run rẩy một trận, sau đó liền không có động tĩnh.

Sau tảng đá đen, một ác lang chuẩn bị đánh tới giống như bị cảnh tượng này làm kinh sợ, e ngại đến lùi ra sau một bước, bộ lông toàn thân giống như cương châm dựng thẳng lên, lập tức, nó bỗng nhiên ngẩng cao đầu sói, nghểnh cổ phát ra tiếng gào thét vô cùng ngân nga, nhất thời, tiếng sói tru nổi lên bốn phía xung quanh, không bao lâu, hơn mười con ác lang từ bốn phương tám hướng chạy vội mà đến, lao thẳng tới Vân Triệt.

Thần sắc Vân Triệt không thay đổi, mặc kệ cho những ác lang này nhào tới, sau đó động tác chỉnh tề, phượng viêm bay lượn, ác lang này cho dù đụng tới quyền cước của hắn, hay là phượng viêm, đều chết trong nháy mắt, trong lúc nhất thời thi thể sói bay lượn, rống thảm liên tục, hơn mười con ác lang trong thời gian không đến mấy hơi liền bừa bộn ngổn ngang ngã xuống chung quanh Vân Triệt, hóa thành đủ loại thi thể sói vặn vẹo không trọn vẹn.

- Quá yếu, ở nơi này không có khả năng có được lịch lãm cái gì, chỉ có thể lãng phí thời gian.

Vân Triệt vỗ mu bàn tay một cái, nhìn thoáng qua âm khí dày đặc ở phía trước, sau đó bước chân nhanh hơn, nhanh chóng đi vào chỗ sâu hơn trong Tử vong hoang nguyên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment