.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_169" class="block_" lang="en">Trang 85# 1
Chương 169: Kiên quyết rời đi
- Hả?
Một câu nói bất ngờ của Vân Triệt khiến Lam Tuyết Nhược sợ run hồi lâu, sau đó liền gật đầu:
- Nếu ngươi bằng lòng, đương nhiên có thể, dù sao cho dù kết quả như thế nào, tham gia bài vị chiến là một phen lịch lãm rất tốt, cũng có thể vì tham gia ba năm sau gây dựng một trụ cột thật tốt. Chính là, hoàng thất chỉ có ba người có thể tham gia, hơn nữa ba người này cần thông qua trận đấu công bằng chính trực mà chọn lựa ra, ta cũng không có quyền quyết định tuyệt đối. Cho nên, nếu như Vân sư đệ quả thật muốn tham gia một lần bài vị chiến này, sẽ trong vòng nửa năm, tiến vào ba hạng đầu trên Thiên Huyền bảng nội phủ.
Trước mắt Vân Triệt thay thế được vị trí của Mộ Dung Dật trên Thiên Huyền bảng, đứng hàng thứ bảy mươi ba, trong vòng nửa năm từ vị trí thứ bảy mươi ba bước vào ba thứ hạng đầu, cho dù là ai nghe được đều sẽ cảm thấy không có khả năng thực hiện được… Cũng không có ai sẽ tin tưởng, hạng thứ bảy Tiết Lãng và hạng thứ ba mươi sáu Phong Bạch Y trên Thiên Huyền bảng đã chết trên tay Vân Triệt. Nói cách khác, thực lực trước mắt của Vân Triệt, ít nhất phải trên hạng thứ bảy.
- Ta biết.
Vân Triệt gật đầu, ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn Lam Tuyết Nhược:
- Ta sẽ tranh thủ được tư cách tham gia bài vị chiến, hơn nữa một lần tham gia này, ta cũng không phải lịch lãm, mà là vô cùng chân thật muốn tham gia… Cho nên, sư tỷ, tiếp theo, ta sẽ rời đi một đoạn thời gian ngắn.
- Rời đi?
Tròng mắt Lam Tuyết Nhược vừa động, sau đó vội vàng nắm lấy tay Vân Triệt:
- Ngươi muốn rời đi đâu? Tại sao muốn rời đi?
Vân Triệt trở tay nắm tay Lam Tuyết Nhược, nhẹ nhàng nói:
- Sư tỷ, còn nhớ rõ lời đêm đó ta nói với ngươi không? Ta nói, ta sẽ cho ngươi có một bờ vai có thể dựa vào, thay ngươi chống đỡ những trọng trách không sợ nặng hơn nữa… Chính là, tuy rằng ta có lòng như vậy, nhưng hiện giờ ta đây quá yếu ớt, vốn không có bờ vai như vậy. Những chuyện ngươi phải gánh vác, ta thậm chí không thể chen chân vào, bằng không chẳng những không thể gánh vác thay ngươi, ngược lại sẽ trở thành liên lụy và vướng bận của ngươi, thậm chí có khả năng trở thành uy hiếp đối với ngươi.
- Khi đồng thời nhận được thư mời của thái tử và tam hoàng tử, Tần đạo sư từng khuyên ta chủ động xa cách ngươi, bởi vì như vậy mới là tốt nhất đối với ngươi, cũng là một kiểu bảo vệ ta. Nhưng chuyện này, ta vĩnh viễn khó có khả năng làm. Ứng đối với lời mời của thái tử và tam hoàng tử như thế nào, vài ngày này ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, sau khi cân nhắc những thứ trước mắt ta có được, cho dù lòng ta cao tới đâu, lại kiêu ngạo như thế nào, cũng không cách nào thừa nhận, ta hiện giờ, vốn không có năng lực và tư cách tham gia vào náo động trong hoàng thất, càng không có cách nào san sẻ gánh vác điều gì cho ngươi. Ít nhất, nếu như thái tử và tam hoàng tử muốn ta chết, đều dễ như trở bàn tay.
- Cho nên, lời mời của bọn họ, ta không cách nào đưa ra lựa chọn, trước mắt không thể lựa chọn một bên nào trong đó, càng không thể đồng thời lựa chọn và đồng thời không chọn lựa, chuyện duy nhất ta có thể làm, chính là không lựa chọn, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đây là lựa chọn đưa ra sau khi Vân Triệt suy nghĩ cặn kẽ vài ngày này.
Thân là thái tử và hoàng tử một quốc gia, thế lực thủ hạ to lớn, cao thủ rất lớn, tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng. Sau khi hắn rời khỏi Lưu Vân thành, phần lớn thời gian đều ở trong vòng luẩn quẩn của một đời tuổi trẻ, còn có thể nổi danh. Nhưng tranh giành trong hoàng thất, không phải một nhóm tuổi trẻ có thể sánh bằng. Như huyền giả mà nói, thủ hạ của thái tử và tam hoàng tử, cường giả Địa Huyền cảnh giới sẽ không ít hơn mấy trăm người, cường giả Thiên Huyền cảnh giới tất nhiên có tồn tại, thậm chí còn có thể dính dáng đến Vương Huyền cảnh giới, cảnh giới Linh Huyền càng vô số kể. Cho dù Vân Triệt lựa chọn ai, đều sẽ chờ đến bị cuốn vào trong vòng này. Hắn không hề có thế lực, ở trong này huyền lực càng thấp kém đến không chịu nổi, chỉ có lực ảnh hưởng trên một đời tuổi trẻ, ở trong này trừ bỏ tăng thêm lo lắng và vướng bận cho Lam Tuyết Nhược, có năng lực cuốn lấy sóng gió gì?
Mà những chuyện này, Lam Tuyết Nhược thân là công chúa hoàng thất nhìn càng thấu triệt hơn Vân Triệt.
Môi của nàng mấp máy nhiều lần, hết lần này đến lần khác muốn nói lại thôi. Những ngày này, nàng vẫn luôn lo lắng Vân Triệt bị cuốn vào trong đó, rời đi, có thể nói là lựa chọn an toàn nhất đối với hắn. Nhưng mà, nàng lại không nỡ để Vân Triệt rời đi, bởi vì hiện giờ nàng đã không cách nào tưởng tượng đến cuộc sống không nhìn thấy hắn. Không biết bắt đầu từ khi nào, Vân Triệt đã trở thành gửi gắm trụ cột và gửi gắm tâm linh của nàng, nếu hắn rời đi như vậy, nàng không biết làm như thế nào.
Cuối cùng, nàng lựa chọn gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Rời đi cũng tốt… Không, là tốt nhất. Nếu ngươi chính là đệ tử nội phủ bình thường, cho dù bọn họ sẽ mượn sức, cũng không thể vội vã và mãnh liệt như vậy. Nhưng bây giờ lực ảnh hưởng của ngươi ở hoàng thành quá lớn, sự lựa chọn của ngươi, sẽ có khuynh hướng dẫn đường ở trình độ lớn đối với huyền giả trẻ tuổi, cho nên, cho dù ngươi lựa chọn ai, đều sẽ hoàn toàn bị cuốn vào trong đó, đồng thời, bị đối phương ghi hận… Thậm chí ám sát.
- Những ngày này, ta cũng luôn rất muốn khuyên ngươi tạm thời rời khỏi hoàng thành… Nhưng mà, nhưng mà ta lại luyến tiếc ngươi, bên trong hoàng thành, trái tim ta vĩnh viễn không cách nào yên ổn lại, nếu như ngay cả ngươi cũng rời khỏi bên người ta, ta… Ta…
Lam Tuyết Nhược nắm chặt tay Vân Triệt, cắn môi.
Vân Triệt lắc lắc đầu, nói:
- Sư tỷ, ngươi yên tâm đi, ta chỉ tạm thời rời đi, hơn nữa thời gian rời đi không phải rất dài. Thật ra, ta sở dĩ muốn rời khỏi hoàng thành, trốn tránh lời mời của thái tử và tam hoàng tử chỉ là một nửa nguyên nhân, một nửa kia, là ta muốn ra ngoài lịch lãm. Thương Phong huyền phủ đúng là chỗ tu luyện trong giấc mộng của vô số huyền giả, nhưng chỗ này rất an nhàn, có áp lực, nhưng không có bức bách, có bị thương, nhưng vẫn không có uy hiếp tử vong. Ta cần một chỗ ta có thể lịch lãm thêm, có khả năng cho ta sớm một chút có được bả vai có thể cho ngươi dựa vào. Nửa năm… Sư tỷ, cho ta nửa năm, nửa năm sau, ta nhất định trở về, mang theo một bản thân càng cường đại trở về.
Thời gian nửa năm, nếu làm kỳ tu luyện của một người là huyền giả, thật ra rất ngắn. Vân Triệt sẽ áp súc thời gian đến mức độ này, một nguyên nhân là vì Thương Phong bài vị chiến sẽ cử hành vào nửa năm sau, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là, hắn sợ nếu thời gian quá dài, hoàng thất xuất hiện biến cố gì quá lớn, mà hắn lại không có ở bên người Lam Tuyết Nhược.
- Vậy ngươi… Nửa năm này đi đâu, nghĩ được chưa?’
Lam Tuyết Nhược lo lắng hỏi.
- Còn chưa có, chỉ có điều tin tưởng sau khi rời khỏi hoàng thành, lập tức sẽ tìm được.
Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái nói.
Lam Tuyết Nhược nỗ lực áp chế tất cả không nỡ dâng lên trong lòng xuống, dịu dàng nói:
- Nửa năm, cũng không dài. Nếu ngươi đã lựa chọn, ta… Ta sẽ ở hoàng thành, yên tâm chờ ngươi trở về. Nhưng mà, cho dù như thế nào, đừng để cho mình áp lực quá lớn, càng không để cho bản thân đặt mình vào nguy hiểm… Ta sở dĩ còn ở lại hoàng cung, đều là bởi vì ta không có cách nào bỏ lại phụ hoàng. Ngày hôm qua ta tự mình đi Hắc Nguyệt thương hội… Nhưng cho dù là Hắc Nguyệt thương hội, cũng chưa bao giờ có phần hồn hoa, nếu đây là số mệnh của phụ hoàn, như vậy, sau khi phụ hoàng băng hà, ta sẽ vứt bỏ thân phận công chúa, ngươi đi đâu, ta liền đi chỗ đó… Hoàng thất tranh giành gì đó, mối hận giết cha gì đó, thật sự không quan trọng, cuộc đời sau này của ta chỉ cần có ngươi, như vậy đủ rồi, cho nên, nhất định không được cho mình áp lực quá lớn, được không?
Trong lòng Vân Triệt run rẩy kịch liệt lên, chìa cánh tay, dùng sức ôm chặt lấy Lam Tuyết Nhược… Lời nói này của nàng, đủ để cho trọn đời Vân Triệt sẽ không phụ nàng.
Chính là, đối với Lam Tuyết Nhược, đối với Vân Triệt, áp lực lớn nhất, cho tới bây giờ cũng không phải là hoàng thất phân tranh, mà là Phần Tuyệt Thành của Phần Thiên môn!
- Vân sư đệ, ngươi định khi nào rời đi?
- … Hiện giờ.
- Hả?
- Ta sẽ không vứt bỏ thân phận đệ tử Thương Phong huyền phủ, bên chỗ Tần phủ chủ và Nguyên Bá, cũng xin sư tỷ giúp ta báo cho họ biết… Nửa năm sau, ta sẽ trở lại… Nhất định sẽ trở về!
… … … … … … …
Mang theo tất cả đồ đạc, ở dưới hai mắt đẫm lệ mênh mông của Lam Tuyết Nhược nhìn theo, Vân Triệt lặng lẽ rời khỏi Thương Phong huyền phủ, rời khỏi Thương Phong hoàng thành.
- Tại sao lại có một quyết định bất ngờ như vậy?
Phía sau của hắn, vang lên giọng nói lạnh lẽo phiêu miểu của tiểu tiên nữ.
Tiểu tiên nữ lại một lần nữa chủ động nói chuyện với hắn, trong lòng Vân Triệt rất thoải mái:
- Cũng không tính là rất bất ngờ, ý niệm rời đi, hai ngày này cũng từng nghĩ rất nhiều lần.
Tuy hắn từng có suy nghĩ, nhưng luôn luôn thật do dự. Hắn xác định vững chắc sẽ không nói cho tiểu tiên nữ sở dĩ hắn bỗng nhiên quả quyết rời đi như vậy… Là vì tuyên bố của nàng về Hạ Khuynh Nguyệt, cho hắn kích thích rất lớn.
- Vậy ngươi quyết định đi đâu?
Vân Triệt nhìn ra xa về phía đông bắc, chậm rãi nói:
- Nơi huyền thú hoành hành… Tử vong hoang nguyên một ngàn tám trăm dặm.
- Cái gì?
Cái tên “Tử vong hoang nguyên” này, lại khiến cho tiểu tiên nữ có thực lực nửa bước Vương Huyền cảnh trong giọng nói cũng mang theo sợ hãi:
- Ngươi lại muốn đến nơi đó lịch lãm? Ngươi cũng đã biết, nơi đó được gọi là thiên đường của huyền thú, địa ngục của huyền giả. Hàng năm người lịch lãm chết ở trong đó, vô số kể.
- Ta biết, lúc còn nhỏ từng nghe gia gia nói tới. Chính là không nghĩ tới, ta sẽ có một ngày đặt chân đến nơi đó. Ta nghĩ, toàn bộ Thương Phong đế quốc, không có nơi nào lịch lãm thích hợp hơn trong đó.
Vân Triệt thật bình tĩnh nói.
- Ngươi đã có nơi muốn đi, vì sao không nói cho nàng ấy?
Vân Triệt ngầm thở dài:
- Tử vong hoang nguyên là một trong tam đại hoang địa của Thương Phong đế quốc, số lượng huyền thú trong đó, phải gấp trăm lần sơn mạch Vạn Thú. Nếu nói cho nàng, nàng sẽ ngày đêm lo lắng an nguy của ta, cuộc sống hàng ngày khó yên.
Tiểu tiên nữ không phát ra âm thanh nữa.
Vân Triệt đeo trọng kiếm lên trên lưng, lấy bản đồ đã mua trước đó ra nhìn thoáng qua, bước chân như bay, đi về phía bắc, nhanh chóng liền biến mất ở cuối đường, rời xa Thương Phong hoàng thành nơi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Hắn kiêu ngạo, nhưng không phải là mãng phu.
Tạm thời tránh né, chỉ vì trở về càng thêm cường thế!
––––––––––––––––––––––
Mười ngày sau đó.
Tử vong hoang nguyên, một trong những nơi hiểm địa nổi danh nguy hiểm của Thương Phong đế quốc, từ nam đến bắc một ngàn tám trăm dặm, từ đông sang tây một ngàn sáu trăm dặm, bên trong hoang nguyên có vô số huyền thú chiếm cứ, vả lại tính tình của huyền thú trong này phần lớn thiên về cuồng bạo. Danh tiếng nguy hiểm của nơi này và huyền thú phân bố dày đặc cũng hấp dẫn số lượng lớn người lịch lãm và người tìm bảo tiến đến, nhưng hàng năm, huyền giả bỏ mạng ở trong đó tính ra tới mười vạn. “Tử vong hoang nguyên” được gọi bởi vì vậy.
Màn đêm bao trùm, trăng sáng treo cao, một hơi thở lành lạnh hàng năm bao phủ quanh khu vực Tử vong hoang nguyên. Xa xa, không ngừng truyền đến tiếng gầm rú ngân nga của huyền thú, nối tiếp liên tục.
Từng tòa khách sạn ở đây, mỗi một tòa đều ở đầy huyền giả đến từ bốn phương tám hướng. Trước đó ba mươi dặm, đó là khu vực của Tử vong hoang nguyên, khách nhân của khách điếm, tất cả đều là người muốn xông vào trong Tử vong hoang nguyên.
Dưới màn đêm, một thiếu niên lưng đeo trọng kiếm, sắc mặt bình tĩnh đón khí tức lành lạnh chậm rãi đi tới.
- Cuối cùng đã tới.
Nhìn ngọn đèn lộ ra trong cửa khách sạn, nghe tiếng huyền thú rít gào từ xa xa làm cho người ta sợ hãi, thiếu niên dừng bước, nhìn phương xa, thấp giọng lẩm bẩm.