Cảm nhận được tâm tình thay đổi của Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi thở phào một hơi… Nếu Trì Vũ Dao thấy dáng vẻ hiện tại của hắn thì nhất định rất thỏa mãn.
“Tố Tâm Long Thần thì sao?” Vân Triệt hỏi.
“Nghe nói nàng là vị Long Thần thanh tâm tẻ nhạt, vô dục vô cầu.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nói: “Nàng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, ít nhất là ta chưa từng nhìn thấy. Nàng được xem như là một người có cảm giác tồn tại thấp nhất trong Cửu Long Thần, nhưng với tư cách là Long Thần, sức mạnh của nàng không hề bị đánh giá thấp.”
“Huống chi, thứ hạng của nàng trong các Long Thần còn ở trên Hôi Tẫn Long Thần.”
“Thanh tâm quả dục, có nghĩa là khó có sơ hở.” Vân Triệt thấp giọng nói.
“Sau khi tự tay ngươi dạy bảo, Kiếp Tâm và Kiếp Linh đã không còn như trước nữa từ lâu rồi.” Thiên Diệp Ảnh Nhi thản nhiên cười: “Hai người các nàng tâm ý vô cùng tương thông, hắc ám hoàn mỹ hoà vào với nhau, hai người hợp lại, nói không chừng sẽ cho chúng ta… còn cả Tố Tâm Long Thần một bất ngờ lớn.”
Nàng giơ ngón tay ra, chạm vào trái tim Vân Triệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Tóm lại, không cần phải lo lắng. Nàng là Trì Vũ Dao, lo lắng cũng vô dụng, cùng càng không cần thiết.”
Bùm…
Một luồng sát khí nặng nề mạnh mẽ đánh bay Thiên Diện Ảnh Nhi.
Thái Chi đã đứng ở vị trí của Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa mới đứng, khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh mang theo uy hiếp kinh người: “Không được chạm vào hắn!”
“Ai da” Dáng vẻ Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi ung dung gập những ngón tay hơi đau đớn lại, trên mặt không hề tỏ vẻ tức giận gì, ngược lại còn từ từ nổi lên một tia mê hoặc lòng người: “Thế này mà cũng không chịu được ư? Vậy cũng không ngại nói cho ngươi biết, mấy năm ngắn ngủi ở Bắc Thần Vực, ta đã là bị hắn dùng đủ các loại thủ đoạn hoang dâm, chơi đùa chà đạp hơn sáu ngàn lần, mỗi một lần ta đều nhớ rõ ràng. Cộng lại, nói không chừng còn nhiều hơn số lần hắn làm với tất cả nữ nhân ấy chứ.”
Vân Triệt: “…”
Thái Chi: “…”
“Ồ?” Thiên Diệp Ảnh Nhi dường như bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, đôi mắt vàng kiều mị mơ màng có thêm vài phần suy tư: “Nhìn phản ứng của ngươi… Tiểu Thiên Lang - thê thất ‘bái thiên địa, bái tiền bối, Mạt Lỵ làm chứng, trao đổi tín vật’ của Ma Chủ, chẳng lẽ ngươi… vẫn còn trinh?”
“~!@#$%…” Sắc mặt Thái Chi thoáng chốc từ hồng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang u ám, theo đó sát khí vọt lên đến đỉnh điểm, một luồng Thương Hôi Lang Ảnh phía sau nàng trực tiếp nổ tung: “Thiên Diệp… ngươi muốn chết đúng không!”
“Thái Chi” Vân Triệt cảm thấy không ổn, vội vàng đưa tay, nhưng lại bắt lấy không gian trống rỗng.
Ma Lang gào thét, năm ngón tay của Thái Chi biến thành kiếm, dẫn ma ảnh phía sau mạnh mẽ xé không trung thành năm vết móng vuốt màu đen, hận không thể xé nát Thiên Diệp Ảnh Nhi.
“Hì hì hì!” Thiên Diệp Ảnh Nhi cười kiều diễm một tiếng, tay áo dài phất động, mượn sức mạnh của Thái Chi bay ra khỏi đại điện, rời đi thật xa.
Vòng eo mảnh khảnh của Thái Chi cũng bị Vân Triệt vội vàng nhào tới ôm chặt lấy.
Khặc khặc!
Hắc ám bùng lên, ba Diêm Tổ hoảng hốt chạy vào: “Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì…”
“Cút!” Ánh mắt sắc bén của Thái Chi bao trùm vẻ giận dữ.
Ba Diêm Tổ liên tục cúi đầu lui ra ngoài.
“Thái Chi, nàng ấy đang cố ý kích động ngươi, đừng so đo với nàng ấy.” Vân Triệt an ủi nói.
“Hừ!” Thái Chi rất dùng sức đẩy Vân Triệt, vẻ mặt xấu hổ và tức giận còn chưa tan biến, xoay lưng với Vân Triệt không chịu nhìn hắn một cái: “Đi chơi với Thiên Diệp của ngươi đi, còn quan tâm ta làm gì!”
“Không phải! Nàng ấy chỉ làm ngươi bực mình thôi! Ta… nàng ấy… ôi Thái Chi!”
Hắn lại bắt không khí, Thái Chi đã tức giận rời đi, lạnh lùng không để ý tới hắn lấy một cái.
“Hầy…” Vân Triệt đưa tay đỡ trán.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lúc trước thề thốt hứa rằng, nơi nào có Thái Chi thì nàng sẽ tránh xa nơi ấy. Vậy mà sau khi thành công lừa gạt Thái Chi trở về, nàng ta lại nói một đằng làm một nẻo.
Hắn nhìn về phía bắc, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Trì Vũ Dao, cho dù là đối mặt với Phi Diệt Long Thần thì ngươi chắc chắn vẫn bảo toàn mà rút lui được, đúng không…
…
Không gian Thiên Độc Châu, Hồng Nhi và U Nhi đang say giấc nồng, còn Hòa Lăng thì không thấy đâu.
Nàng lại thử tiến vào thế giới Sinh Tử Ấn Hồng Mông một lần nữa, nhưng cũng chỉ nếm trải thêm một lần thất bại mà thôi. Sau nhiều lần liên tục thử nghiệm và tạm thời dừng lại ngắn ngủi, bóng dáng Hòa Lăng theo đó mà xuất hiện trong Trụ Thiên Châu.
Thế giới trắng xóa, không thấy điểm cuối, cũng không thấy một chút tạp sắc nào.
Hai mắt Hòa Lăng khép lại, tập trung suy nghĩa. Trong thế giới nhợt nhạt này, từng luồng khí tức vô hình không tiếng động di chuyển, chậm rãi tụ tập trong lòng bàn tay nàng.
Sau đại hội Huyền Thần ở Đông Thần Vực, Trụ Thiên Châu được ăn cả ngã về không mà mở Trụ Thiên Thần Cảnh rõng rã “ba ngàn năm” .
Cái giá phải trả là sự cạn kiệt sức mạnh của Trụ Thiên Châu.
Mấy năm nay, cuối cùng Trụ Thiên Châu cũng chậm rãi khôi phục lại sức mạnh vốn có của nó từ những gì đã mất.
Hòa Lăng không thể khống chế hoàn toàn Trụ Thiên Châu như Thiên Độc Châu được trong thời gian ngắn được, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng đã dốc sức dẫn dắt, tập trung khôi phục tàn lực của Trụ Thiên Châu.
Tuy rằng chỉ có từng sợi từng tia rải rác, nhưng nếu như tất cả tập hợp lại, hẳn là vẫn đủ để tạm thời mở Trụ Thiên Thần Cảnh một lần nữa.
…
Hết chương 1835.