Phía bắc Đông Thần Vực, biên giới Bắc Thần Vực.
Sau khi nhận được tin tức, Phi Diệt Long Thần vô cùng quả quyết khởi hành ngay lập tức, cả hành trình không hề dừng lại nghỉ ngơi một chút nào. Chắc chắn hành động nhanh gọn lẹ đến như vậy sẽ khiến ma nhân trở tay không kịp.
Hắn muốn chôn vùi một đám ma nhân vọng tưởng tránh thoát được cơn tức giận của Long Thần trong vạn dặm biển máu biên giới Bắc Vực này, hơn nữa chỉ bằng hai người bọn họ…bởi lẽ bọn họ là Long Thần chí cao vô thượng!
Hôm nay, hắn muốn khắc ghi lại nỗi kính sợ với Long Thần ở trong tâm hồn vạn linh trên thế gian này một lần nữa.
Đến gần Bắc Thần Vực, kẻ mạnh như Long Thần cũng cảm giác được một luồng khí tức u ám khó chịu ập tới, càng đến gần thì càng dày đặc.
Lúc này, Phi Diệt Long Thần và Tố Tâm Long Thần đều dừng lại.
Cả hai bắt đầu cảm thấy không đúng.
“Kỳ lạ,” Tố Tâm Long Thần nhìn phương xa, lông mày hờ hững nhíu lại: “Đã đến gần như vậy rồi, tại sao không hề có khí tức của ma nhân?”
“Chẳng lẽ là do tốc độ của chúng ta quá nhanh, bọn họ còn chưa lui về nơi này ư?” Phi Diệt Long Thần dùng ánh mắt và thần thức quét về phía không gian xa hơn.
“Không,” Tố Tâm Long thần nói: “Mặc dù tốc độ của chúng ta vượt xa đối phương, nhưng khoảng cách của chúng ta với nơi này xa hơn họ gấp mấy lần. Hơn nữa khi tin tức truyền đến, hẳn là bọn họ đã hành động trong thời gian dài, cộng thêm việc vội vàng, chắc chắn tốc độ không hề chậm.” Nhưng, phạm vi to lớn mà linh hồn ta cảm nhận lại vô cùng trống rỗng. Bất kể phía đông hay phía bắc đều không thấy khí tức của ma nhân đâu hết.”
Chẳng lẽ họ thật sự đã đi nhanh quá nhanh ư?
Tố Tâm Long Thần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Mấy ngày trước, Trụ Hư Tử đã từng nói một trong những mối lo lắng của hắn. Hoàn Hư Đỉnh - huyền khí không gian mạnh nhất của Trụ Thiên, đã rơi vào trong tay ma tộc, nếu ma tộc phá giải được phương pháp sử dụng Hoàn Hư Đỉnh, dung hợp năng lượng đặc biệt của thứ đồ mà Trụ Thiên để lại đó, nói không chừng, có thể tạo ra một đại trận truyền tống kết nối Đông Thần Vực và biên giới Bắc Thần Vực.”
“Chẳng lẽ, lo lắng của Trụ Hư Tử đã linh nghiệm?”
“Không thể nào.” Phi Diệt Long Thần nói: “Nếu thật sự có thứ này thì chắc chắn không có chuyện chúng ta không phát hiện ra được chút khí tức không gian nào ở cấp độ đó được.”
“Hơn nữa ma tộc thật sự làm như vậy thì sao chứ? Mắt trận không thể tồn tại lâu trong ma tức hắc ám của Bắc Thần Vực, chỉ có thể ở biên giới Bắc Vực, việc phá phá huỷ dễ như trở bàn tay! Bọn chúng đã tạo ra nó bao nhiêu lần, chúng ta cũng sẽ phá huỷ nó bấy nhiêu lần.”
Lúc này, trong lòng hai người đồng thời khẽ động.
Cả hai nhìn nhau một cái, Tố Tâm Long Thần vung tay áo dài lên, một huyền trận truyền âm tỏa ra long tức nặng nề trải ra trước người hắn ta:
“Đại ca, Tố Tâm, chúng ta bị lừa rồi.” Đây là giọng nói của Thương Chi Long Thần.
Một câu nói mở màn này khiến cho cho Phi Diệt Long Thần và Tố Tâm Long Thần vốn đã sinh lòng nghi ngờ, nay sắc mặt hơi biến đổi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phi Diệt trầm giọng nói, trên người vô hình toả ra hơi thở tức giận khiến người ta nín thở.
“Ma nhân lui về phía Bắc Thần Vực là ảo ảnh bọn họ cố ý tạo nên, những huyền chu tràn ra ma tức nặng nề thật ra cũng chỉ có rất ít ma nhân. Ngay cả quy mô cũng chỉ là cố ý tạo ra. Nhìn qua thì có vẻ như đang vội vàng rút lui với quy mô lớn, nhưng thật ra tất cae đều tập trung ở nơi dễ bị người khác phát hiện nhất, số lượng cũng chỉ có đến mấy nghìn người mà thôi.”
“Mà những huyền chu này đều đều dừng lại ở Đông Vực Bắc Cảnh một canh giờ rưỡi trước, sau khi dò xét, bên trong đã trống rỗng không có lây một người!”
“Dương đông… kích tây!” Tố Tâm Long Thần chậm rãi nói.
“Đúng vậy!” Thương Chi Long Thần truyền âm nói: “Bề ngoài rút về Bắc Vực, tạm thời tránh Long nộ, nhưng thật ra là đang chuyển dần lực lượng sang Nam Thần Vực!”
“Việc di chuyển lên phía Bắc rầm rộ như vậy, nhưng di chuyển xuống phía Nam lại đặc biệt bí mật, mãi cho đến một canh giờ trước mới không che giấu gì nữa, tốc độ tăng lên gấp bội. Nếu không có gì sai sót thì tất cả bọn chúng sẽ thoát khỏi Đông Thần Vực trong vòng mấy canh giờ nữa.”
Khi khí tức của ma nhân sẽ không còn bộc lộ ra ngoài một cách dễ dàng nữa thì chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần… đặc biệt là thời điểm này.
“Lẽ… nào… lại… vậy!” Năm ngón tay của Phi Diệt Long Thần siết chặt, mái tóc đỏ dựng thẳng lên như ngọn lửa phun trào, không gian chung quanh điên cuồng vặn vẹo.
Hắn - đệ nhất Long Thần của Long Thần Giới, lần đầu tiên tức giận trong mấy năm nay, lần đầu tiên tự mình ra tay, nhưng cuối cùng lại vồ hụt… nói khó nghe một chút thì là, bị người ta coi như một con khỉ mà đùa giỡn.
Hắn là Phi Diệt Long Thần, ai có thể đùa giỡn hắn, ai dám đùa giỡn hắn!
Tố Tâm Long Thần giơ tay vỗ vỗ bả vai Phi Diệt Long Thần, nói: “Đại ca, ma nhân lúc nào xũng xảo trá như vậy mà, ngươi đừng tức giận. Quả thật lần này chúng ta cũng không xem xét cẩn thận vì quá nóng lòng báo thù cho Hôi Tẫn.”
Từ trước đến giờ, dòng dõi Long Thần luôn tỏ vẻ chính trực, đương nhiên bọn họ không hề hiểu biết sâu về mấy âm mưu xảo trá như kiểu đùa giỡn này. Cho dù khi loại thủ đoạn gian trá này thành công, thì bọn họ cũng chỉ đành ngậm ngùi mà thấy nhục nhã.
Đây là tôn nghiêm và kiêu ngạo của dòng dõi Long Thần bọn họ.
Mái tóc dài giận dữ chậm rãi hạ xuống, năm ngón tay của Phi Diệt Long Thần khép lại, mạnh mẽ phá hủy huyền trận truyền âm mà Tố Tâm Long Thần mở ra, hắn xoay người qua, lạnh lùng trầm giọng: “Ma nhân Bắc Vực các ngươi cũng chỉ biết mỗi thủ đoạn đùa giỡn hèn mọn như này thôi sao?”
Tố Tâm Long Thần cũng xoay người lại, lông mày cứng lại nhìn về phía sương mù xám như mây đen ở xa.
“Ai da, bị phát hiện rồi.”
Một giọng nói nữ tử mềm mại, lười biếng mà trầm bổng bỗng vang lên, một câu nói ngắn gọn lại mềm mại kiều mị như từ trong mộng truyền đến khiến cho long thể hai Long Thần mềm nhũn, Long hồn cũng giống như bị lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc.
Hết chương 1836.