Ma âm của Trì Vũ Dao truyền đến, hồn xiêu phách lạc, như khóc như kể:
“Cả đời mong ước, cuối cùng cũng trở về cát bụi, chỉ có bóng tối vĩnh viễn mới không có kết thúc, vĩnh viễn không có kết thúc. Nhưng hoa ma hắc ám này là nơi sinh sống của vô số linh hồn, rực rỡ mãi mãi cùng vẻ đẹp.”
“Cùng múa, ngủ trong bóng tối vĩnh viễn với bọn họ đi.”
Ma âm lượn lờ, quanh quẩn không tan.
Trong lòng Tố Tâm Long Thần vẫn căng thẳng, toàn thân tràn ngập một loại cảm giác bất lực sâu sắc, ý chí dần dần nặng nề, suy sụp…
Cho đến khi không còn một ý nghĩ nào nữa.
Nhìn lại một đời, tất cả đều trống rỗng và nhợt nhạt. Là Long Thần cao quý đứng ở đỉnh cao nhất, nhưng cũng không thể nhìn thấy phong cảnh cao hơn, mười vạn năm tuổi, cuộc sống lâu dài cũng chỉ cô đơn và nhợt nhạt.
Sống thì thế nào, chết thì thế nào, Ma tộc hoạ thế thì sao, Phi Diệt thất bại thì như thế nào… Chết ở đây thì có sao…
Trải qua cuộc sống nhạt nhẽo lâu dài, hắc ám, thì sẽ lại là cuộc sống như thế nào đây, sao không im lặng mà…
Đôi mắt rồng sẫm màu như bị châm đâm, mạnh mẽ khôi phục lại tiêu điểm.
Tuy rằng chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng lại quả thực khiến cho toàn thân Tố Tâm Long Thần toát mồ hôi lạnh.
Trong vài phút ngắn ngủi đó, nàng đột nhiên mất đi ham muốn, từ chối cuộc đời, xót xa quãng đời còn lại, chỉ muốn cứ như vậy ngủ say trong bóng tối, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Tinh thần nàng căng thẳng, mặc dù chỉ là kẻ đứng ngoài quan sát, nhưng cũng nhanh chóng xây dựng phòng ngự linh hồn gấp mấy lần so với lúc trước.
Trong lời đồn ở Bắc Vực, Tịnh Thiên Thần Đế bị Ma Hậu bắt được cũng vĩnh viễn ngủ say như vậy sao…
Quả là khủng khiếp. Nhưng, sao mà có thể vây hãm được Phi Diệt cơ chứ!
Sau một khoảng thời gian nhắm chặt mắt ngắn ngủi, lúc này Phi Diệt lại chầm chậm mở mắt ra, bướm đen vô tận rơi vào trong đáy mắt, nhưng không có cách nào xua tan được thần quang trong đó.
“Kỹ năng thấp kém, đúng là chỉ đến vậy thôi!”
“Dù cho âm quỷ ma hồn mạnh mẽ hơn đi chăng nữ thì cũng không thể sánh ngang Long Thần! Cùng tan vỡ với sự ngu dốt và kiêu ngạo của ngươi đi!”
Sức mạnh đột nhiên bùng nổ trên thân rồng, hệt như vô mặt trời nổ tung, biển dung nham không thấy kết thúc cũng lúc này cũng bị đảo lộn, bay ngược lên bầu trời. Mặt trời và dung nham đồng thời cắn nuốt tấn cả những cánh sen hắc ám đang bay lượn khắp cả không trung kia.
Thần hồn Long Thần không có thay đổi phức tạp kỳ lạ gì, chỉ có vẻ bá đạo và bất khả chiến bại kia xuất hiện trên thân rồng.
Hắc Ma Liên được cô đọng bởi một sức mạnh linh hồn hắc ám cực cao, nhưng ở trước mặt Long Hồn bá đạo đến đáng ngạc nhiên này, cuối cùng cũng tỏ vẻ yếu ớt.
Khi mặt trời chói chang và dung nham va chạm vào nhau, dưới thần hồn Long Thần kiên cường vượt ngoài sức tưởng tượng, chúng giãy dụa mấy hơi thở rồi dần dần tan biến.
Tiếng gầm rống làm rung động biển hồn, Long hồn đang dữ dội phá huỷ tất cả. Từng vùng từng vùng cánh hoa sen tan biến, giống như một giấc mơ tan vỡ, dần dần, ánh sáng đen hắc quang lúc trước bay đầy trên trời trở nên mờ dần, hắc ám trong biển hồn tầng tầng lớp lớp biến mất.
Biên giới Bắc Vực, trong không gian yên tĩnh, mái tóc Trì Vũ Dao có chút hỗn loạn tung bay, bướm đen từng chút hiện ra từ trong thế giới linh hồn đang chầm chậm bay xung quanh người nàng, trên đôi mắt khép lại, hàng mi dài không ngừng rung rung.
Nhưng đối diện với nàng, Phi Diệt Long Thần lại bất động như núi, ngay cả vẻ mặt, từ đầu đến cuối đều không có một chút thay đổi nào.
Một kết quả không có gì bất ngờ… Tố Tâm Long Thần trầm giọng nói.
Ngồi dưới đáy giếng ở Bắc Vực, chưa bao giờ thấy thần hồn Long Thần, vậy mà nàng ta lại dám vọng tưởng ma hồn của mình là thiên hạ vô song, nực cười.
Lúc nàng xem trận chiến cũng chú ý đến khí tức của Kiếp Tâm Kiếp Linh, đề phòng hai Ma Nữ này thừa dịp linh hồn hai bên giao chiến mà đột nhiên động thủ - đây là thủ đoạn thấp kém với Long tộc, nhưng mà nếu là Ma tộc, chắc hẳn là một món sở trường cực kỳ thuận tay.
Tốc độ phá hủy của mặt trời và dung nham càng ngày càng nhanh, quỹ đạo hoa ma bay càng thêm khô héo rồi trở nên hỗn loạn tới mức không nhìn nổi.
Biển hồn Trì Vũ Dao không ngừng run rẩy, cùng với sự hủy diệt của hoa ma, thậm chí nó có dấu hiệu sụp đổ.
Một khi sụp đổ, linh hồn bị thương nặng này tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể phục hồi… Thậm chí có thể không bao giờ phục hồi hoàn toàn.
Lúc này chân thân của nàng cũng đang lay động, bướm đen xung quanh biến mất, ngay cả lớp sương đen vẫn quấn quanh người cũng trở nên mỏng hơn, lượn lờ, đôi khi còn hiện lên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang trắng bệch kia.
Nàng giãy dụa kiên trì cuối cùng cũng vô ích, theo thế giới gần như không nhìn thấy hắc quang nữa, biển hồn hai người giao nhau, chỉ còn lại một Vùng Ma liên hoa cuối cùng cô đơn bay lượn lờ, chậm rãi rơi xuống ngay bóng rồng khổng lồ.
Nó phóng ra hắc quang rất yếu ớt, mang theo hơi thở ảm đạm gần như tuyệt vọng.
“Đây sẽ là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời của ngươi, ta đã cảnh báo ngươi từ sớm, đây chính là cái giá của sự thiếu hiểu biết và kiêu ngạo.”
Hắn không lập tức phá huỷ đi hắc quang nhỏ bé cuối cùng này, từ đầu đến cuối, Long ngâm kiêu ngạo hùng hồn mang theo ý giễu cợt, còn có vài phần thương hại.
Hắn không thèm phá huỷ cánh ma hoa cuối cùng, tuỳ ý cho nó tự do rơi về phía bóng rồng của mình, tựa như ban ân dưới lòng thương hại… Trong nháy mắt ma hoa chạm vào thân rồng, chính là lúc nó bị phá huỷ ngay lập tức.
Ma hoa nhẹ nhàng, quỹ đạo rơi xuống đều chậm chạp. Cuối cùng boa chạm vào bóng rồng, Trì Vũ Dao yên lặng hồi lâu bỗng nhiên phát ra một tiếng ma âm yếu ớt:
“Phải không?”
Chớp mắt chạm vào Phi Diệt Long Ảnh, ma hoa cuối cùng bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một bóng đen vặn vẹo.
A a a a a a…
Âm lệ, thống khổ, oán hận, điên cuồng, thê lương…
Không thể nào tưởng tượng được tiếng gầm đáng sợ cỡ nào, đáng sợ làm cho hồn vực của Phi Diệt Long Thần trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, lại rơi vào sợ hãi trong cái lạnh như băng ấy/
Hoảng sợ… là một cái gì đó quá xa lạ với hắn.
Hết chương 1840.