Grào!!!!
Mắt rồng đỏ tươi đột nhiên mở ra, tia sáng đỏ bùng nổ trong nháy mắt nhuộm cả biển hồn thành một vùng dung nham vô tận.
Bên trên địa ngục này, một con rồng đỏ vạn dặm đã hiện ra nguyên hình.
Dưới bóng linh hồn rồng đỏ, đoá Hắc Ma Liên trong biển hồn lắc lư dữ dội.
Cơ thể của Kiếp Tâm và Kiếp Linh khẽ run lên, ý thức xuất hiện khoảng không dài dằng dặc. Vẻ mặt của các nàng không hề thay đổi, lần nữa tập nhắm mắt ngưng thần, dùng linh hồn cảm nhận trận chiến giữa Ma Hậu và Long Thần mạnh nhất.
Thế giới bỗng lặng im đến kỳ lạ.
Những người ở trong không gian này: Trì Vũ Dao, Phi Diệt Long Thần, Kiếp Tâm Kiếp Linh, Tố Tâm Long Thần, đều đang đứng yên, hai mắt nhắm lại, không ai nói hay hành động gì cả.
Và trong sự im lặng này lại ẩn chứa một trận ác chiến khốc liệt nhất các thời đại.
Một con rồng khổng lồ, một đoá sen ma.
Long hồn bỗng chấn động rồi rít lên, bay nhào xuống, mang theo dung nham vô tận cuồn cuộn đến, nuốt chửng Hắc Ma Liên.
Không có bất kỳ rào cản nào, bóng rồng và dung nham bất ngờ lấn át linh hồn của Trì Vũ Dao, đồng thời cũng phản chiếu một màu đỏ rực lửa lên biển hồn của tất cả những người đang quan sát ở đây.
Nhưng Hắc Ma Liên vẫn ngạo nghễ nở rộ trong dung nham, mỗi một cánh hoa đều tràn ngập ánh sáng đen như hắc tinh, trải ra một vùng hắc ám thần bí trong thế giới đỏ thẫm.
Grào…
Tiếng rồng rít lại vang lên, dung nham điên cuồng sôi sùng sục, hệt như hàng ngàn hàng vạn ngọn núi lửa mạnh nhất cùng lúc phun trào, Long trảo móng rồng khổng lồ tuyệt tình vồ xuống, tựa như một Long Thần thiên uy cái thế đang đổ ập xuống biển hồn của tất cả mọi người.
Mà lúc này, Hắc Ám Ma Liên cũng đột nhiên lại nở rộ, tầng tầng cánh sen mở ra, trong nháy mắt xuất hiện hàng ngàn hàng vạn lớp, khí đen lặng lẽ tràn ngập, trong lặng im thoáng chốc, Hắc Ma Liên đã trải ra ngàn dặm khổng lồ.
Long trảo đột nhiên chậm lại.
Trong thế giới của Tố Tâm Long Thần, ý thức của nàng bỗng bị Hắc Ma Liên hấp dẫn, đặc biệt là hạch tâm của Hắc Ma Liên, những ánh sáng đen huyền bí xếp chồng lên nhau như vô số bàn tay ma thuật không ngừng quấn lấy nhau, kéo ý thức của nàng vào vực sâu thăm thẳm không lối thoát…
Mạnh quá, Tố Tâm Long Thần bừng tỉnh lại, ý thức nhanh chóng thoát khỏi Hắc Ma Liên, nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác u ám kéo dài không thể nào xóa bỏ được.
Đây chính là sức mạnh kiếp hồn của Ma Hậu Bắc Vực trong lời đồn sao?
Chỉ là người đứng ngoài thôi mà đã bị ảnh hưởng tới như vậy, ma hồn của Ma Hậu này, quả nhiên không tầm thường… Tố Tâm Long Thần thầm nói.
Đáng tiếc, hôm nay nàng lại gặp phải Phi Diệt!
Bóng rồng của Phi Diệt chỉ dừng lại trong vài nháy mắt ngắn ngủi, Long uy mênh mông lại bao trùm lên rồi đè ép xuống một lần nữa, thế giới đỏ thẫm vang lên tiếng Phi Diệt Long Thần ngạo nghễ gào thét: “Chỉ là một ma hồn bé nhỏ mà cũng dám khinh suất như vậy!”
Phi Diệt Long Thần tựa như ý thức được việc hỗn loạn nhất thời mà tức giận, sức mạnh linh hồn lại tăng vọt một lần nữa, Long trảo khổng lồ đột nhiên ập xuống… Hồn cực lúc này, linh hồn dưới cảnh giới Thần Quân mà dám đến gần thì sẽ bị tiêu diệt trong tích tắc. Ngay cả một cơ hội giãy dụa cũng không có.
Hắc Ma Liên ở dưới Long uy lung lay, cùng với cả một vùng ma vực đen tối chợt lung lay như sắp đổ.
Ầm ầm…
Móng rồng màu đỏ tươi hạ xuống Hắc Ma Liên, dung nham vô tận sụp đổ. Mà vùng ma vực hắc ám kia cũng co lại rồi biến dạng dữ dội, nhưng lại đang cố sống cố chết chống lại sự xé nát của Long trảo.
Đen kịt và đỏ thẫm, giờ khắc này bỗng nhiên rơi vào thế giằng co.
Phi Diệt Long Thần dưới sự cơn giận dữ của bản thân, hắn cũng chẳng còn giữ lại bao nhiêu sức lực, hồn lực mãnh liệt của hắn bị Trì Vũ Dao ngoan cố chống đỡ, trong biển hồn, rõ ràng một trận dao động dữ dội đến kinh ngạc đang dần xuất hiện.
“Đại ca,” Giọng nói của Tố Tâm Long Thần vang trong ý thức của Phi Diệt Long Thần: “Ma Hậu tâm tư xảo trá, quỷ kế đa đoan, không cần dò xét làm gì nữa, tốc chiến tốc thắng để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Long Thần vô cùng ngạo mạn, chỉ có Tố Tâm Long Thần là ngoại lệ, tính tình hờ hững không giống Long tộc. Nhưng ngược lại, nàng cũng luôn có thể đưa ra những phán đoán bình tĩnh và hợp lý nhất.
Đây cũng là nguyên nhân mà Phi Diệt Long Thần cố ý mang theo Tố Tâm Long Thần. Bắc Thần Vực liên tục phá hủy Đông Thần Vực và Nam Thần Vực, Phi Diệt Long Thần ngoài mặt khinh thường Ma tộc, nhưng trong lòng lại không sao lại khinh thường được.
Giọng nói của Tố Tâm Long Thần khiến không khí trong hồn vực đột nhiên thay đổi.
Grào…
Một tiếng Long ngâm bỗng nhiên vang lên, chấn động như chín tầng mây rơi xuống.
Một đôi mắt rồng đỏ thẫm kia bắn ra uy quang còn chói mắt hơn cả mặt trời trên không trung.
Long trảo vốn đã khổng lồ vô cùng, giờ lại nháy mắt bành trướng, mỗi một không gian trong hồn vực đều tràn ngập linh hồn của Long Thần độc tài vô song.
Dưới Long trảo, Hắc Ma Liên mở ra bởi tầng tầng lớp lớp hồn vực bỗng thắt chặt, sau đó đột nhiên sụp đổ thành từng vết nứt màu đen, ánh sáng đỏ cũng len theo vết đen đó mà nhanh chóng xâm nhập rồi lan rộng.
“Sụp đổ đi! Ma hồn bẩn thỉu đáng thương!”
Dưới tiếng gầm của rồng, hắc ám vỡ vụn, Long trảo của Phi Diệt mạnh mẽ đạp xuống Hắc Ma Liên, xé toạc Hắc Ma Liên.
Dưới Long uy không thể chống đỡ kia, Hắc Ma Liên vỡ vụn bay tán loạn, biển hồn Trì Vũ Dao rung lắc dữ dội.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, Long uy giảm bớt, thế giới vốn dĩ tràn ngập ánh sáng đỏ bỗng nhiên hiện ra một chút ánh sáng đen kịt.
Hắc Ma Liên dễ dàng bị nghiền nát, nhưng biển hồn vô tận, lại có hàng ngàn… hàng vạn… hàng nghìn vạn… mảnh cánh Hắc Liên Hoa bay lượn…
Hệt như bướm đen bay đầy bầu trời, hệt như tuyết bị gió thổi mà rơi xuống, hệt như giấc mơ kỳ quái nguy hiểm.
Dung nham đang cuồn cuộn dữ dội bỗng dưng phẳng lặng yên tĩnh đến kỳ lạ. Bóng rồng bao phủ cả bầu trời từ từ hạ xuống trong không trung đầy ma hoa, Long uy cũng im lặng mà tản ra.
“Quang minh ư, chẳng qua cũng chỉ là thứ hư ảo như hoa quỳnh, bóng tối mới là chân lý và vĩnh hằng.”
Hết chương 1839.