Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1746 - Chương 1838. Ma Hậu Vs Phi Diệt

Chương 1838. Ma Hậu VS Phi Diệt
Chương 1838. Ma Hậu VS Phi Diệt

Trì Vũ Dao hé môi: “Kiếp Tâm Kiếp Linh, lui xuống đi.”

Kiếp Tâm Kiếp Linh cùng lùi ra xa.

Chỉ còn lại Ma Hậu và Phi Diệt ở vùng trung tâm của thế giới này, cách một khoảng không mà đối diện với nhau.

“Không tự lượng sức!”

Sau một tiếng hừ nặng, thân thể của Phi Diệt Long Thần chấn động, long uy long khí đồng thời phóng thích, thế giới im lặng bấy lâu nay trong nháy mắt như biển động. Mà trong phạm vi ngàn dặm còn có thể thấy được tất cả những vật bị càn quét rồi vỡ vụn.

“Bốn chữ này nghe quen tai thật đấy.”

Cơn gió bão kinh hoàng thổi qua mái tóc đen của Trì Vũ Dao, nhưng giọng nói của nàng vẫn mềm mại đi sâu vào trong tận xương tủy hệt như trước: “Vạn năm trước, lúc bản Hậu một mình đối chọi với Thiên Diệp Phạm Thiên và Trụ Hư Tử, Thiên Diệp Phạm Thiên cũng nói bốn chữ này, ngay cả thần thái cũng giống hệt như vậy.”

“Tiếc là,” Trì Vũ Dao lắc đầu: “Tiếc là khi hắn chạy trốn lại hệt như một con chó nhà có tang.”

“Người được gọi là kẻ đứng đầu chỉ dưới mỗi Long Hoàng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, cho dù ngươi có tài năng đến đâu thì liệu ngươi có thể đánh thắng hắn được mấy lượt?”

“Ha ha,” Phi Diệt Long Thần khinh thường mà cười: “Ngươi sẽ không cho rằng…”

Hắn muốn nói “ngươi sẽ không cho rằng Thiên Diệp Phạm Thiên xứng đáng để so sánh với ta đây chứ”, nhưng nói được một nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại… Ma Hậu khinh địch thì cũng có hại gì cho mình đâu chứ?

Hắn ngạo nghễ nói: “Ma Hậu đề cao bản thân quá rồi đấy, ta lại nghe nói là, năm đó ngươi bại dưới tay Thiên Diệp và Trụ Thiên, trong lúc chạy trốn đã dẫn họ vào sâu trong Bắc Vực, mượn ma khí Trọng Tỏa Kỳ Hồn của Bắc Vực mới khiến cho Thiên Diệp và Trụ Thiên không phòng bị không thể không bại mà lui.”

Hắn chợt liếc nhìn, nụ cười trên khoé miệng mỉa mai hơn: “Thì ra là như vậy. Lãnh thổ này gần Bắc Vực như vậy, hẳn là Ma Hậu muốn lặp lại thủ đoạn tương tự đúng không?”

“Thủ đoạn tương tự? Ha ha ha!” Sau giọng điệu nhẹ nhàng mê hoặc đó là tiếng cười hoang dã, Trì Vũ Dao xòe năm ngón tay ra, mỗi đầu ngón tay đều bị một vòng xoáy hắc ám quấn quanh: “Chỉ mỗi việc tiêu diệt Long hồn nhỏ bé của ngươi thôi thì cần gì phải nhờ đến sự giúp sức của ma khí Bắc Vực chứ!”

Biểu cảm, ánh mắt của Phi Diệt Long Thần và Tố Tâm Long Thần lập tức trở nên lạnh lẽo.

Long tộc – kẻ có thân xác và linh hồn vượt qua vạn linh.

Mà Long Thần, là Đế tộc trong Long tộc. Thân thể Long Thần, linh hồn Long Thần, đều là thân xác và linh hồn tối thượng đương thời, đây là sự đồng thuận mà chưa ai nghi ngờ, đó còn là niềm tự hào tối cao của dòng dõi Long Thần mà bất cứ ai cũng không được phép khiêu khích hay làm ô uế.

Trì Vũ Dao dám buông lời khinh miệt linh hồn Long Thần, bất luận là xuất phát từ chủ ý, hay chỉ là để chèn ép khí thế, thì đều như đang chạm vào từng lớp vảy ngược sâu trong lòng mỗi Long Thần.

“Trước mặt thần hồn Long Thần của ta, linh hồn của vạn linh đều chỉ là sâu kiến! Dám xúc phạm thần hồn Long Thần của ta, Ma Hậu, ngươi đúng là to gan thật đấy.”

Phi Diệt Long Thần không còn chút ý cười nào trên mặt: “Chỉ riêng tội này thôi, ngươi đừng nghĩ đến việc hôm nay có thể an toàn mà rời khỏi đây!”

“Dưới long hồn, đều chỉ là sâu kiến ư? Ha ha…” Ma Hậu hơi nhếch môi, khóe miệng chuyển động, một tiếng cười khúc khích mang theo sự khinh miệt chói tai vang lên: “Trước mặt bản Hậu, một Long tộc nhỏ bé như ngươi mà cũng xứng sao?”

Trì Vũ Dao xõa tóc đen ra, hắc y bay phần phật trong gió, hồn vực hắc ám đột nhiên mở ra, trong nhận thức của tất cả mọi người ở nơi đây, nàng hệt như một đóa hắc hoa liên kiêu hãnh mà bừng nở.

“Vậy thì bản Hậu đây lại muốn mở mang kiến thức, xem xem rốt cuộc thứ gọi là linh hồn của Long Thần đáng gờm tới mức nào mà lại dám nói bậy nói bạ trước mặt ta!”

“…” Ánh mắt của Phi Diệt Long Thần chợt cứng lại.

“Thế nào? Không dám sao?” Vẻ khinh miệt trong lời nói của Trì Vũ Dao càng thêm gay gắt.

“Đại ca, nàng đang kích động ngươi.” Tố Tâm Long Thần nói.

“Ta biết.” Phi Diệt Long Thần hừ nhẹ: “Nàng tự biết huyền lực không bằng, cho nên mới cố ý kích động ta giao chiến ở lĩnh vực linh hồn mà nàng cho rằng đó là sở trường của bản thân.”

“Đúng vậy.” Trì Vũ Dao không phủ nhận.

Một phép khích tướng gần như đơn giản đến vụng về, bất cứ ai có đầu óc bình thường đều phân biệt được.

Nhưng, Trì Vũ Dao lại vững tin rằng hắn sẽ cắn câu.

Bởi vì hắn là đệ nhất Thần Long của Long tộc!

“Tốt lắm, cực kỳ tốt.” Phi Diệt Long Thần thản nhiên nở nụ cười: “Nỗ lực đến như vậy chỉ để dẫn linh hồn của ta ra ngoài chiến đấu, xem ra Ma Hậu rất tự tin với hồn lực của bản thân thì phải.”

Grào… Một tiếng long ngâm xa xa mà kéo dài vang vọng, tựa như chỉ cách ngàn dặm, mà lại cũng tựa như cách xa ngàn vạn dặm. Khi hồn vực Phi Diệt Long Thần mở ra, trong linh hồn của mọi người phản chiếu lên hình ảnh hai mắt rồng đỏ rực gai mắt.

“Vậy để cho ta, tự tay nghiền nát ma hồn bẩn thỉu của ngươi, cùng với đó là sự thiếu hiểu biết đến đáng thương của ngươi.”

Linh hồn giao chiến, đây chính là điều mà Trì Vũ Dao muốn. Phi Diệt Long Thần trực tiếp hoàn thành tâm nguyện của nàng, Tố Tâm Long Thần ở xa xa cũng không nói nhiều nữa, một chút giễu cợt thoáng qua trong đôi mắt rồng lạnh nhạt.

Nghe nói Ma Hậu Bắc Vực có ma hồn hắc ám mạnh mẽ, vạn năm trước từng mượn ma khí Bắc Vực, khiến cho Thiên Diệp Phạm Thiên và Trụ Hư Tử đều phải chịu nhiều khổ sở.

Nàng đẩy Phi Diệt Long Thần vào trận chiến trên lĩnh vực linh hồn mà nàng am hiểu nhất, không hề có chút sai sót nào.

Chỉ tiếc là, hồn lực của nàng vô địch ở Bắc Thần Vực, nhưng lại chưa từng đụng độ phải linh hồn của Long Thần.

Dù hồn lực của nàng mạnh hơn đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một con người. Mà dù cho một con người đẩy hồn lực đạt đến giới hạn thì cũng không xứng để so với Long Thần!

Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hết chương 1838.
Bình Luận (0)
Comment