Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1753 - Chương 1845. Long Thần Thua Bỏ Chạy (2)

Chương 1845. Long Thần thua bỏ chạy (2)
Chương 1845. Long Thần thua bỏ chạy (2)

Thời gian dường như dừng lại trong bóng tối, tất cả những âm thanh trên thế giới đột nhiên mất hẳn, chỉ còn duy nhất dải lụa đen nhẹ nhàng bay về phía Phi Diệt Long Thần, sau đó chạm vào bụng rồng của hắn.

Ầm!

Âm thanh vang dội, xuyên vào phía trước, bay ra phía sau.

Xác rồng của đệ nhất Long Thần, chân thân to đến vạn trượng, bị dải lụa đen hắc ám xuyên thấu như xé toạc một tấm vải.

Thế giới cũng vào thời khắc này mà khôi phục lại âm thanh và sự chuyển động của thời gian.

Rào rào!

Hai dòng thác máu từ bụng và lưng của Phi Diệt Long Thần phun ra ùng ục, theo đó là tiếng gầm long trời lở đất, sức mạnh nổ ra như núi lửa phá hủy cả ngàn vạn dặm phía trước.

Ma khí trên người Trì Vũ Dao tan biến, trĩu xuống.

Theo cùng sự đáp xuống của nàng là cơn mưa máu rồng che lấp cả bầu trời từ đệ nhất Long Thần.

Không phải cả đời này của Phi Diệt Long Thần chưa từng bị thương.

Nhưng từ trước đến nay chưa có bất cứ ai, chưa có bất cứ sức mạnh nào có thể xuyên qua được cơ thể Long Thần của nó.

Sự đau khổ về thể xác mãi mãi không bằng một phần vạn của sự tổn thương về ý chí và niềm tin.

“!!!” Máu rồng như trút nước, rộng khắp cả một vùng đất trời, Long tâm của Tố Tâm Long Thần mấy mươi ngàn đời nho nhã dường như đã dừng lại trong chớp mắt với tình cảnh vô cùng bất lợi.

Nhưng trong thời khắc thất thần này, trước mắt đột nhiên tối tăm.

Song Kiếp Ma Sát trận, viễn cổ ma kĩ được ghi chép trong kí ức của Niết Luân Ma Hồn. Tuy vì Trì Vũ Dao mà tổn hại, nhưng người có thể phát huy một cách hoàn mỹ thời nay, chỉ có thể có Kiếp Tâm Kiếp Linh.

Đến cả cái tên cũng là do Trì Vũ Dao đổi cho hai người họ.

Hình bóng hai ma nữ như hư ảnh, Hắc Ám Ma Nhận trong tay đan thành một mạng lưới hắc ám khóa chết tất cả mọi hướng của Tố Tâm Long Thần.

Dưới mạng lưới Hắc Ám, không gian bị cắt thành vô số những mảnh ngăn nắp chỉnh tề.

Xoẹt.

Kinh nghiệm chiến đấu và trải qua gấp cả trăm lần Kiếp Tâm Kiếp Linh làm Tố Tâm Long Thần từ giây phút đầu tiên phán đoán ra được đó là một ma kĩ khủng bố mà ngay cả nàng cũng không thể làm lay chuyển.

Nàng sẽ không giống với những Long Thần khác rút lui trong sự hổ thẹn mà sẽ dốc hết sức mình chế ngự và thoắt thân, thoát khỏi hạch tâm không thể khéo léo hơn, một thoắt cả chục dặm… nhưng trên mặt vẫn vụt qua cảm giác lạnh lẽo như bị hai kích xuyên cốt.

Huyết châu chầm chậm rơi xuống, trên má phải của nàng nhiều thêm một vết sẹo rất sâu.

Theo sau Phi Diệt Long Thần, thân rồng của nàng cũng bị thương, hơn nữa, sự nhục nhã lớn nhất chính là… bị hủy đi nhan sắc.

Không hề thẹn quá hóa giận, thậm chí không hề chần chừ, nàng đột nhiên quay người, xông về phía Phi Diệt Long Thần.

Mơ hồ cảm nhận được một khí tức đang lại gần rất nhanh, Phi Diệt Long Thần đang điên cuồng tìm kiếm mục tiêu đã không còn phân biệt được đâu là người đâu là ta, vuốt rồng theo tiếng hét điên cuồng hung tợn lao về phía Tố Tâm Long Thần.

Ầm!

Không gian thu hẹo lại rồi bất ngờ dãn ra… Tố Tâm Long Thần đưa hai tay lên đỡ, vất vả ngăn chặn vuốt rồng của Phi Diệt Long Thần, hét lên: “Đại ca, là ta!”

“Grào… a a a!” Tiếng gầm vang dội đau khổ không thể ngưng lại, những gì Phi Diệt Long Thần nhận được lúc này là sự đau khổ gấp mười lần vạn đao phá hủy hồn lúc trước. Nhưng cũng xem như đã nhận ra được Tố Tâm Long Thần, sức mạnh thu hồi lại trong sự run rẩy.

“Đại ca, chúng ta đi, mau đi thôi!” Tố Tâm Long Thần hấp thụ sức mạnh trên vuốt rồng của Phi Diệt Long Thần, mang hắn chạy về hướng tây.

“A a a!” hành động của Tố Tâm Long Thần lại khiến Phi Diệt Long Thần giãy giụa mãnh liệt, hắn thô bạo hất Tố Tâm Long Thần ra, phát ra tiếng gầm rống khàn khàn: “Ta… Phi Diệt… há có thể… chạy sao?”

“Yêu nữ… giết chết Yêu nữ… giết… Yêu… a a a!”

Mắt Tố Tâm Long Thần láo liên, phía sau hiện lên một hình ảnh bạch long mờ nhạt nửa hư nửa thực, từ long hồn của nàng phát ra âm thanh chấn động thế gian:

“Đại ca, mau tỉnh lại đi. Nếu còn không mau xua đuổi ma hồn, Long hồn sẽ mãi mãi chịu tổn thương đấy. Ngươi muốn cứ vậy mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?”

Một âm thanh Long hồn của một Long Thần khác, không ngừng chấn động dưới linh hồn của Phi Diệt Long Thần. Ánh mắt hỗn độn của hắn bị chấn động kịch liệt, cuối cùng trong sáng trở lại.

“Đi!”

Sức mạnh của Tố Tâm Long Thần nổi lên, đưa Phi Diệt Long Thần bay về hướng tây.

Lần này, Phi Diệt Long Thần chỉ vô thức giãy giụa một lúc, còn lại để cho Tố Tâm Long Thần đưa hắn đi.

Chí ít, hắn có thể an ủi bản thân rằng đây là do Tố Tâm Long Thần đưa đi chứ không phải tự mình chạy trốn.

Hắn quay đầu rồng lại, tầm nhìn xa xăm, bóng đen của Trì Vũ Dao mờ mịt như bụi trần, nhưng lại như một cây Long kích, cắm sâu mãi vào trong nơi sâu nhất của Long hồn hắn.

Phía sau hắn, máu rồng vẫn còn rơi lã chã. Mỗi một giọt máu rồng, đều chứa đựng ý nghĩa hận trời thấu đất.

Kiếp Tâm Kiếp Linh nhìn Phi Diệt Long Thần và Tố Tâm Long Thần cao chạy xa bay, nhưng không có mệnh lệnh của Trì Vũ Dao, bọn họ không đuổi theo, hai người quay đầu trở về bên cạnh Trì Vũ Dao.

Làn khói đen xung quanh Trì Vũ Dao tản ra không tụ lại lần nào nữa, nhìn sắc mặt nàng, Kiếp Tâm, Kiếp Linh đều chau mày: “Chủ nhân, ngươi…”

Trì Vũ Dao khẽ cười nhạt nhẽo, lắc đầu, gọi khẽ: “Họa Cẩm.”

Theo sau tiếng gọi của nàng, lát sau, một bóng hình nhẹ như sương ảnh xuất hiện trước mặt nàng, đó chính là Ma Nữ thứ bảy – Họa Cẩm.

“Thế nào?” Trì Vũ Dao hỏi.

Họa Cẩm cung kính nói: “Không hổ là dị bảo của Lưu Quang giới, mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, chả trách năm đó có thể qua mắt được Thần Đế chư vực.”

Hai tay nâng lên, trong lòng bàn tay là một viên Thủy Quang Lưu Ly.

Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc!

Thủy Mị Âm chính nhờ vào nó mà lặng lẽ khắc sâu từng lớp chân tướng của năm đó. Chân tướng mà bốn viên Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc khắc lại sau khi thông qua hình chiếu của Trụ Thiên công bố khắp thiên hạ, đã khiến niềm tin của huyền giả ba vực sụp đổ.
Hết chương 1845.
Bình Luận (0)
Comment