.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_177" class="block_" lang="en">Trang 89# 1
Chương 177: Song giao mất mạng
Hậu quả khi Mạt Lỵ ra tay là gì, Vân Triệt rõ ràng. Hắn nhớ được rõ ràng một màn suýt chút nữa mất hồn mất vía vào lúc trước sau khi Mạt Lỵ ra tay diệt sát viêm long. Nhưng hai con giao long này quả quyết không thể so sánh với Viêm long, hơn nữa trải qua thời gian tinh lọc trong thiên độc châu, trạng thái của Mạt Lỵ lúc này đã tốt hơn trước nhiều lắm, ra tay tiêu diệt hai con giao long này, có lẽ sẽ khiến tinh lọc trong khoảng thời gian này dã tràng xe cát, nhưng ít ra cũng sẽ không có nguy hiểm mất hồn mất vía.
Mà nếu như không ra tay, tiểu tiên nữ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi Băng Vân lĩnh vực biến mất, nàng rõ ràng đã ở hoàn cảnh xấu.
Vân Triệt đang định tiếp tục khuyên bảo Mạt Lỵ, trên bầu trời xa xăm, bỗng nhiên truyền đến âm thanh của con hùng giao long:
- Nhân loại, lực lượng của ngươi yếu bớt, xem ra, vừa rồi cũng đã là cực hạn của ngươi, nửa bước Vương Huyền, cũng không gì hơn cái này.
m thanh của thư giao long cũng ngạo mạn vang lên:
- Chính là nhân loại, lại khởi xướng chống lại long tộc chúng ta. Mưu toan nhúng chàm bảo tàng Long thần lưu lại, chỉ có kết cục hủy diệt! Chịu chết đi!
Mặc dù về huyền lực của tiểu tiên nữ cao hơn hai con giao long này nửa cảnh giới nhỏ, nhưng nếu luận về sức chịu đựng, nàng sao có thể so sánh được với giao long! Lúc trước phi hành toàn tốc độ liên tục ba canh giờ, hiện giờ lại trải qua thời gian kịch chiến dài như vậy, lực lượng của nàng rõ ràng đã xuất hiện bủn rủn. Mà trái lại giao long, tuy rằng hùng giao long đã bị đánh rớt trên trăm mảnh vảy bạc, dưới vảy rồng có máu rồng không ngừng chảy ra, những vết thương đó cộng lại, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ đối với nó. Thư giao thì càng không phải nói, lực lượng ẩn chứa trong thân thể to lớn của chúng, giống như vô cùng vô tận.
Dưới lực lượng cuồng bạo của hai con giao long, phản kích của tiểu tiên nữ càng ngày càng yếu, đến cuối cùng chỉ có thể toàn lực phòng ngự, không còn lực lượng phản kích. Thân hình bé nhỏ giống như lục bình trôi nổi trong gió lốc mà hai con rồng tạo ra, bất cứ lúc nào cũng có thể dập nát…
Khi đến tình cảnh như thế này, trong mắt đẹp của tiểu tiên nữ, cuối cùng ngưng kết lại tức giận càng lúc càng nặng.
- Ta với các ngươi không thù không oán, các ngươi chẳng những ra tay công kích quá đáng, còn muốn ép ta vào tuyệt địa…
Giọng tiểu tiên nữ thong thả mà bình tĩnh, nhưng dưới bình tĩnh, lại ẩn chứa phẫn nộ thật sâu:
- Hôm nay ta nhất định bị mất mạng nơi này, còn các ngươi cũng cần phải… Trả giá cao nặng nề!!
Từ trong giọng nói của tiểu tiên nữ, Vân Triệt nghe ra được oán hận thật sâu và lạnh như băng thấu xương… Thậm chí, còn có chút kiên quyết thấy chết không sờn. Khi một âm cuối cùng vừa dứt, trên người tiểu tiên nữ, bỗng nhiên có một tia sáng màu lam phóng lên cao, bắn thẳng lên tận trời xanh… Cùng lúc đó, nhiệt độ không gian chung quanh gần như trong nháy mắt hạ xuống dưới không độ, sau đó tiếp tục giảm thẳng xuống, tất cả vật thể phía dưới, cũng bắt đầu phủ lên một tầng băng càng ngày càng dầy.
Vân Triệt ở ngoài mười dặm cũng cảm thấy một luồng băng hàn lạnh thấu xương ngay mặt mà đến, khiến cho toàn thân hắn run lập cập, hắn nhìn luồng sáng màu xanh lam phóng lên cao kia, than nhẹ nói:
- Cái đó là… Cái gì?
Mạt Lỵ: “…”
- Nhân loại, ngươi muốn làm ra phản kháng cuối cùng sao? Đáng tiếc, lực lượng hiện giờ của ngươi, vốn không có khả năng phá hủy thân thể giao long của chúng ta! Chờ đợi ngươi, chỉ có diệt vong hoàn toàn!
Dưới ánh sáng màu lam, sắc mặt tiểu tiên nữ hoàn toàn bình tĩnh, băng kiếm trong tay nàng chậm rãi nâng lên, nhưng không chỉ về phía hùng giao long đã vết thương chồng chất, ma chỉ về phía thư giao đang nói chuyện, tuyết môi khẽ nhúc nhích, từng chữ như băng:
- Trước khi ta mất mạng… Để cho ngươi… Ngã xuống trước đi!!
- Băng Vân cấm kỹ –– Linh Hoa!!
Keng…
Tiểu tiên nữ chợt lóe lên trên không trung, như một tia chớp màu lam bay vụt về phía thư giao, tốc độ một cái chớp mắt này, đủ để vượt qua gấp hai lần tốc độ cực hạn của nàng, băng kiếm được vây trong ánh sáng màu lam kia đâm thẳng về phía thư giao, sau đó… Trong tiếng cắt rách chói tai xuyên thấu vào vảy rồng, đâm thật sâu vào trong thân thể nó.
Nếu chuôi kiếm này cứ hoàn toàn đâm vào thân thể một người như vậy, đúng là đủ để trí mạng. Nhưng băng kiếm chiều dài năm thước, ở trước mặt thân thể khổng lồ của giao long thật sự rất nhỏ bé, một kiếm này ở trước mặt giao long, nhỏ bé giống như một cây kim đâm vào thân thể người.
Một màn này, cũng không khiến cho con hùng giao long kinh hoảng, ngược lại phát ra âm thanh trào phúng:
- Khí thế lực lượng rất mạnh, ngược lại khiến cho ta không cách nào nhúc nhích trong thời gian nửa khắc. Nhưng ngươi cho rằng, như vậy có thể trọng thương được thân thể giao long chúng ta sao? Chút thương tổn này, đối với chúng ta mà nói, vốn không đáng giá nhắc đến…
m thanh của hùng giao long còn chưa tiêu tán, liền đột nhiên nghe thấy trong miệng thư giao phát ra tiếng thét thê lương, thân thể rồng kịch liệt giằng co… Mà chỗ nó giãy giụa, chỉ có đầu và đuôi, nơi bị tiểu tiên nữ dùng băng kiếm đâm vào, giống như hoàn toàn cứng lại, vẫn không nhúc nhích.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc…
m thanh bông tuyết ngưng kết điếc tai liên tiếp vang lên, lấy băng kiếm của tiểu tiên nữ làm trung tâm, bông tuyết thật dày dường như lấy tốc độ điên cuồng ngưng kết ở trên người thư giao, từ trong thân thể giao long lan tràn về phía đầu rồng và đuôi rồng.
Tiếng kêu ré của thư giao càng ngày càng thê lương thống khổ, thậm chí đã trở nên khàn khàn tuyệt vọng, nhưng thân thể nó giãy giụa đã càng lúc càng mỏng manh bởi vì thân thể nó càng lúc càng bị nhiều bông tuyết bao trùm hoàn toàn… Cuối cùng, giãy giụa và tiếng kêu của nó hoàn toàn ngừng lại, bởi vì ngay cả đầu và đuôi của nó, cũng đã toàn bộ hóa thành bông tuyết.
Cả quá trình, thời gian giằng co gần năm lần hít thở…
Gần năm lần hít thở, giao long dài chừng mười trượng liền thành một băng điêu hoàn toàn từ đầu đến đuôi. Nhanh đến hùng giao long cũng không phản ứng kịp.
Hình rồng bằng băng vĩ đại tiếp tục ngừng lại trên không trung trong khoảnh khắc, sau đó mang theo băng kiếm của tiểu tiên nữ nặng nề rơi xuống, nặng nề đạp vào trên mặt đất lạnh như băng bị phong bạo gọt bằng phẳng, mà nặng nề rơi xuống, cũng khiến cho phía trên băng điêu vỡ ra vô số vết nứt li ti.
Ánh sáng màu lam trên người tiểu tiên nữ biến mất, ngay cả hơi thở lực lượng, cũng gần như tiêu tán toàn bộ, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt như tuyết, vô cùng bình tĩnh nhắm hai con mắt lại.
- Ngươi… Ngươi đã làm gì!!
m thanh của hùng giao long, đã biến thành vô cùng phẫn nộ và cuồng bạo, hơi thở lực lượng cũng trở nên vô cùng hỗn loạn. Bởi vì băng trên người thư giao, vốn không phải là băng đơn giản, không chỉ ngoài cơ thể nó, thân thể của nó, máu của nó, nội tạng của nó, tính mạng của nó, lực lượng của nó, linh hồn của nó… Đều bị đóng băng toàn bộ! Khiến nó đã vốn không cảm giác được sự tồn tại của khí tức sinh mệnh của thư giao… Đã chết! Dưới đóng băng hoàn toàn vô cùng khủng bố này, thư giao đã chết hoàn toàn. Trên dưới toàn thân, không có một tế bào nào còn sót lại sức sống.
- Grào grào!!!!!!
Hung giao long phẫn nộ rít gào vang vọng thiên địa, vang vọng hơn phân nửa Tử vong hoang nguyên, quấy nhiễu vô số huyền thú. Trong lúc nhất thời, vạn thú giữa Tử vong hoang nguyên đều chấn kinh, chạy như điên chung quanh, hoàn toàn đại loạn.
- Ngươi thế mà lại giết thê tử ta, ngươi thế mà lại giết thê tử ta!!!
Cuồng phong cuốn lấy, ngay cả đám mây trên trời cũng bị tiếng gầm gừ phẫn nộ của nó đánh tan. Tiểu tiên nữ chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra cười lạnh:
- Ta chẳng qua chỉ là người qua đường, các ngươi lại muốn ép ta đến đường cùng… Tự gây nghiệt, chết chưa hết tội!
- Grào!! Nhân loại vạn ác, ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi nhận lấy hết kịch độc cắn thân đau xót mà chết!!
Ngoài mười dặm, Vân Triệt kinh ngạc đến ngây người ở đó, kinh hãi nói:
- Thư giao kia, thật sự đã chết?
- Đúng, đã chết.
Mạt Lỵ thật bình tĩnh nói:
- Về phần nữ nhân kia, cũng sẽ lập tức chết.
- Ngươi nói cái gì?
Trái tim Vân Triệt nhảy dựng lên.
- Hừ! Lực lượng cuối cùng của nàng ta dữ dội, rõ ràng một chiêu cấm kỵ. Hơn nữa một chiêu cấm kỹ này, đây là dùng tự hủy huyền mạch làm giá cao phát động. Hiện giờ huyền mạch của nàng ta bị hủy hết, kinh mạch đứt từng khúc, đã thành phế nhân! Chắc phải chết không thể nghi ngờ! Tự biết chạy trốn từ trong vây công của hai con giao long này vô vọng, đây xem như lựa chọn có lời nhất của nàng ta… Ít nhất kéo theo một cái đệm lưng.
- Cái… Gì!?
Thân thể Vân Triệt vọt đứng dậy, huyền lực toàn bộ khai hỏa, giống như điên phóng về phía tiểu tiên nữ.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao!!
Hành động của hắn, khiến Vân Triệt quá sợ hãi.
- Ta không điên!
Vân Triệt cắn răng, gần như rít gào quát:
- Ta không thể để cho nàng ấy chết! Nàng ấy vì bảo vệ ta, mới gặp phải tai họa này, ta tuyệt đối… Tuyệt đối không thể để cho nàng ấy! Mạt Lỵ, mau giết con hùng giao long kia… Xem như ta cầu ngươi, mau giết con hùng giao long kia! Nếu tiểu tiên nữ thật sự cứ như vậy chết trên tay con hùng giao long, đời này của ta, đều sẽ không yên bình!! Mật Lỵ!!
Mạt Lỵ: “…”
- Nếu ngươi không ra tay, cho dù tiểu tiên nữ chết, ta cũng sẽ không ngừng chân, tình nguyện cùng chết với nàng dưới móng vuốt giao long… Chuyện ta đáp ứng ngươi, đều nhất định làm được! Cầu ngươi một lần này, nhất định phải giúp ta!
Khi nói chuyện, tốc độ của Vân Triệt càng lúc càng nhanh… Hoàn toàn vượt qua tốc độ cực hạn mà bản năng hắn đạt tới.
Tiểu tiên nữ mất đi lực lượng bắt đầu từ không trung rơi xuống. Nàng hấp háy mắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bởi vì nàng rất rõ ràng kết cục tiếp theo của mình… Mà huyền mạch vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, đã thành phế nhân, nàng cũng không thể cam nguyện sống sót.
Nhưng mà từ khóe mắt nàng, một giọt nước mắt trong suốt lặng yên chảy xuống.
- Đi tìm chết… Chết!!!
Miệng hùng giao long mở lớn, một luồng gió lốc mang theo kịch độc cuốn về phía tiểu tiên nữ rơi xuống.
- Mạt Lỵ!!
Hành động của hùng giao long, khiến Vân Triệt quá sợ hãi.
Gió lốc của giao long đáng sợ dữ dội, lúc này toàn thân tiểu tiên nữ không hề có huyền lực phòng ngự, nếu như bị gió lốc dữ dội này dính vào, nháy mắt sẽ bị xoắn thành mảnh nhỏ.
Ngay khi gió lốc đáng sợ này cách tiểu tiên nữ không đến ba trượng, một bóng dáng bé nhỏ màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện phía trước gió lốc, bàn tay nhỏ bé tùy ý vung lên… Chỉ nghe một tiếng trầm đục, luồng gió lốc này thế mà lại trực tiếp bị nện gãy quay lại, lấy tốc độ nhanh hơn thổi quét về phía hùng giao long.
Thân thể hùng giao long cuộn lên trong luông gió lốc đột nhiên vòng về, nhìn bóng dáng màu đỏ nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt rồng của nó thế mà lại dần hiện lên vẻ sợ hãi:
- Ngươi… Ngươi là ai!
Tùy tay một chưởng, ngay cả lực lượng dao động cũng không có, liền đánh gió lốc mang độc của nó quay ngược về, chỉ một điểm này, cũng đủ để chứng minh nữ hài nhân loại xinh xắn trước mắt này có thực lực ít nhất phải vượt trên nó ba đại cảnh giới! Còn chân chính khiến cho nó sợ hãi, chính là uy áp vô hình đến từ nàng. Đời này nó chưa từng nhận uy áp đáng sợ như thế, ở trước mặt uy áp này, nó cảm giác mình nhỏ bé giống như cát bụi ở trước mặt biển cả.
Mạt Lỵ chưa trả lời nó, trong đôi mắt như thủy tinh tràn đầy sát khí và phẫn nộ, nàng chìa một ngón tay tinh tế trắng nõn lên chỉ về phía giao long, phía trên đầu ngón tay, sáng lên một chút ánh sáng màu đỏ không hề nồng đậm chút nào:
- Thật sự không khiến cho người ta bớt lo… Chính là một giao long cấp thấp, lại ép toàn bộ nỗ lực một năm của bản công chúa uổng phí, nếu không phải kịch độc trong người, ta không thể không đánh gãy ngươi thành ngàn vạn mảnh… Chết đi!!
Giọng nói vừa dứt, ngón tay Mạt Lỵ chỉ ra hư không liền nhẹ nhàng vạch xuống…
Xoẹt…
Chỉ trong một nháy mắt, trên thân thể của giao long, bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng rọi màu đỏ đậm dài nhỏ suốt toàn thân, dọc theo tia sáng màu đỏ như sợi tơ này, thân thể giao long chỉnh chỉnh tề tề tách ra, sau đó chỉnh chỉnh tề tề rơi xuống, mắt rồng mở lớn, không còn động tĩnh…
Không có tiếng động, không có ác chiến, thậm chí ngay cả tiếng kêu trước khi chết cũng không có, hùng giao long cứ bị mất mạng như vậy.