.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_178" class="block_" lang="en">Trang 89# 2
Chương 178: Thái cổ Thương Long (Thượng)
Tiêu diệt con giao long xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Lỵ nhất thời hiện lên vẻ tái nhợt. Nàng ngoái đầu liếc mắt nhìn vị trí của Vân Triệt, lúc váy đỏ phiêu động, thân thể đã hóa thành một luồng sáng đỏ, vào trong thiên độc châu.
Nhìn hùng giao long ngã xuống, Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm, vừa chạy như điên vừa gấp giọng nói:
- Mạt Lỵ, ngươi không sao chứ.
Qua một hồi lâu, Mạt Lỵ mới phát ra âm thanh oán hận;
- Hừ! Coi như kiếp trước ta thiếu nợ ngươi!
Tuy lời nói của Mạt Lỵ hơi trống rỗng yếu ớt, nhưng cũng không mơ hồ, điều này cũng khiến cho Vân Triệt yên lòng, hơi áy náy nói:
- Lần này, lại liên lụy ngươi.
- … Lời dư thừa đừng nói nhiều. Nếu như ngươi muốn cứu nữ nhân kia, vậy tốc độ nhanh lên chút. Ta không có cách nào cam đoan nàng ta có trúng độc của con hùng giao long kia hay không. Mặt khác, trong vòng ba tháng, ngươi đừng trông cậy vào tay lại ra tay.
Mạt Lỵ nói xong, liền không có tiếng động, ở trong thiên độc châu yên tĩnh áp chế kịch độc lại một lần nữa lan tràn toàn thân. Tuy rằng lần này không suy giảm tới hồn nguyên như lần trước chém chết Viêm long, nhưng vẫn như trước tuyệt đối không dễ chịu.
Một trận kịch chiến giữa nửa bước Vương Huyền, hai Thiên Huyền đỉnh phong, khiến vùng đất này chịu đủ tai họa, mặt đất bị san bằng xuống ít nhất ba thước, liếc mắt nhìn lại, không còn một gốc cây ngọn cỏ. Cuối cùng đã tới khu vực này, Vân Triệt đưa mắt nhì bóng dáng tiểu tiên nữ, nàng yên tĩnh nằm ở đó, như một đóa hoa sen bắt mắt trên mảnh đất khô vàng.
- Tiểu tiên nữ!
Trong lòng Vân Triệt giật thột, bước nhanh xông tới, khi đi đến trước người nàng, hắn sửng sốt một chút trong ngắn ngủi.
Bạch y trên người nàng đã tổn hại không chịu nổi, dưới sự bảo hộ của băng hoa còn sót lại, như trước vẫn không nhiễm một hạt bụi, mạng che mặt vẫn luôn luôn gắn vào trên mặt nàng đã không biết rơi xuống từ khi nào, khiến Vân Triệt cuối cùng hoàn toàn nhìn rõ tuyết nhan của nàng.
Giống với dự tính của Vân Triệt, đây là một khuôn mặt rất đẹp cực kỳ đẹp. Ngũ quan tinh sảo tuyệt luân, mày thanh mảnh, da như châu hoa, tuy rằng sắc mặt, môi đều trắng bệch như giấy, nhưng như trước vẫn không cách nào che giấu được cao ngạo tôn quý, siêu nhân xuất trần phát ra từ trong xương, khiến cho người ta khi đối mặt với nàng, ít dám sinh ra một chút lòng khinh nhờn, chỉ có tự biết xấu hổ.
Vân Triệt ngây ra chỉ trong khoảnh khắc, liền lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên cổ trắng như tuyết của nàng. Khoảnh khắc khi ngón tay vừa đụng chạm vào làn da nàng liền run run rất nhỏ, bởi vì lúc này nhiệt độ cơ thể của nàng lạnh như băng dọa người, giống như mới vừa ngâm trong suối băng.
- Đừng… Chạm vào ta…
Cảm giác được Vân Triệt đụng chạm vào cổ nàng, tiểu tiên nữ giằng co yếu ớt, giọng nói hơi thở mong manh, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Mặc dù nàng đã trọng thương gần chết, nhưng thân thể bài xích phái nam tuyệt đối đã sâu tận xương tủy, gần như giống với phản xạ có điều kiện. Trên mặt tái nhợt, ý lạnh cự người ngoài ngàn dặm này hoàn toàn không giảm bớt chút nào.
- Được, ta không chạm vào ngươi… Ta không chạm vào ngươi.
Vân Triệt vội vàng thu tay lại, trong lòng lại hoàn toàn trầm xuống.
Vừa kiểm tra, khiến trong lòng hắn hoàn toàn kinh sợ. Mạt Lỵ nói cũng không khoa trương… Không, còn nghiêm trọng hơn Mạt Lỵ nói. Huyền mạch của nàng, hoàn toàn hủy đi, giống như bông tuyết vỡ vụn phá thành mảnh nhỏ, huyền mạch hủy còn hoàn toàn triệt để hơn hắn lúc trước bị tàn phế, vốn không có khả năng chữa trị. Nếu nhất định phải nói còn một biện pháp, vậy cũng chỉ có thể giống như hắn lúc trước, trùng kiến một huyền mạch mới… Nhưng cơ duyên này, có thể nói ở Thiên Huyền đại lục từ trước đến giờ Vân Triệt là người đầu tiên, vốn có thể ngộ mà không thể cầu. Hơn nữa cho dù thật sự gặp, có huyền mạch mới, huyền lực cũng chỉ có thể bắt đầu lại từ Sơ Huyền cảnh.
Chẳng những huyền mạch vỡ vụn, kinh mạch của nàng cũng gần như gãy toàn bộ, lúc này tiểu tiên nữ trừ bỏ ý thức còn sót lại, trên dưới toàn thân đã gần như hoàn toàn tê liệt tàn phế, trừ bỏ cánh tay phải và kinh mạch tay phải chỉ nát một nửa, còn có thể miễn cưỡng nhúc nhích, các bộ phận toàn thân khác, đã vốn không có khả năng hoạt động.
Đông lạnh giao long ở Thiên Huyền đỉnh phong thành băng điêu không một tiếng động trong mấy hơi thở, thật là lực lượng khủng bố. Mà giá cao để thi triển lực lượng này, cũng vô cùng tàn khốc.
Thương thế như vậy, cho dù Vân Triệt thường xuyên tự cho mình là thần y, cũng chỉ có thể cảm thấy vô lực thật sâu. Hắn tự tin có thể bảo trụ tính mạng của nàng, nhưng không có khả năng khôi phục huyền mạch cho nàng, càng không có khả năng khôi phục lực lượng cho nàng.
Trừ đó ra, Vân Triệt còn từ trên thân thể nàng, cảm nhận được một luồng tử chí nặng nề.
- Đừng để ý tới nàng ta nữa, nàng ta đã sống không được.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói.
- Không! Nàng ấy có thể sống, có ta ở đây, nhất định không để cho nàng ấy chết!
Vân Triệt cắn chặt răng, hai tay cách không đặt trên ngực tiểu tiên nữ, lấy huyền lực bản thân liều mạng bảo vệ tâm mạch của nàng.
- Hừ, ngươi đừng tự lừa mình dối người, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, trong lòng nàng ta đã tràn đầy tử chí. Từ nửa bước Vương Huyền ngạo thế thiên hạ, bỗng chốc thành một tên phế nhân ngay cả đứng lên cũng không nổi, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không muốn tiếp tục sống sót. Cho dù ngươi có biện pháp khiến cho nàng ta sống sót, sau này nàng ta cũng chỉ có thể nằm trên giường, đây đối với nàng ta mà nói, còn khó chịu hơn chết luôn ngàn vạn lần, nếu ngươi muốn cứu nàng ta, chính là đang tra tấn nàng ta. Hơn nữa, cho dù y thuật của ngươi cao tới đâu vượt qua gấp trăm lần, nếu như bản thân nàng ta muốn chết, ngươi cũng vốn không thể cứu sống được!
Lời Mạt Lỵ nói, giống như chậu nước lạnh dội vào trên đầu Vân Triệt, toàn thân hắn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích. Hồi lâu, hắn gục đầu xuống, nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc nào của tiểu tiên nữ, cúi đầu trầm ngâm nói:
- Sư phụ từng nói, thiên địa vạn vật, tương sinh tương khắc, sinh tử luân hồi, nhân quả tuần hoàn, không thôi không dứt. Toàn bộ vạn vật trên thế gian này đều có phản diện và mặt trái, bệnh tật có thể sống thành, tất nhiên có thể trị khỏi, cho tới bây giờ trên thế gian đều không có cái gọi là bệnh không trị được, cho dù có, cũng chỉ tạm thời không tìm được phương pháp mà thôi. Huyền mạch có thể vỡ vụn, liền nhất định có biện pháp có thể chữa trị… Nhất định sẽ có! Nhất định sẽ có!!
Khiến cho Vân Triệt lo lắng, không phải đến từ thương thế đáng sợ của nàng, mà là tử chí của nàng. Mạt Lỵ nói không sai, tâm như tro bụi của nàng, một lòng muốn chết, đừng nói hắn, cho dù sư phụ trên đời, cũng không thể cứu sống được. Vừa nghĩ đến đây, hắn không cố kỵ tiểu tiên nữ bài xích nữa, hai tay túm lấy bả vai nàng, gào lớn:
- Tiểu tiên nữ, nghe đây… Nghe lời của ta! Có ta ở đây, ngươi không chết được, cho dù bị thương nặng nữa cũng không chết được, kinh mạch ngươi bị gãy, cho ta thời gian ba năm, ta nhất định có thể chữa trị toàn bộ. Huyền mạch của ngươi… Huyền mạch của ngươi cũng nhất định có biện pháp có thể phục hồi như cũ, ngươi mở to mắt, nhìn ta, đừng chết… Đừng để cho bản thân chết!
Ánh mắt tiểu tiên nữ khép kín, chỉ có tuyết môi động đậy một chút, phát ra âm thanh suy yếu:
- Huyền mạch vỡ vụn, hết cách xoay chuyển… Ta không trách ngươi, ngươi… Đi… Đi…
Trong giọng nói suy yếu của tiểu tiên nữ, cũng toàn là tử chí giống vậy. Một câu nói “Ta không trách ngươi” của nàng, không hề trách cứ, không hề có chút tình cảm nào, ngay cả một chút oán hận và không cam lòng cũng không có, chân chân chính chính tâm chết như tro bụi.
- Ngươi đừng thử khuyên nàng, cho dù ngươi thật sự có biện pháp chữa trị huyền mạch cho nàn, thậm chí hiện giờ khiến huyền mạch của nàng trở nên hoàn hảo, tử chí của nàng cũng sẽ không hề giảm bớt.
Mạt Lỵ vô tình nói:
- Vài thập niên khổ tu bị hủy trong một chốc, ngươi vốn không biết từ nửa bước Vương Huyền đến thành một tên phế nhân, là chênh lệch vĩ đại không thể thừa nhận cỡ nào. Hừ, đừng nói nàng ta, cho dù ngươi… Nếu để cho tất cả lực lượng ngươi tu luyện được trong một năm này, toàn bộ thần quyết có được biến mất, chẳng lẽ ngươi sẽ không tuyệt vọng sao? Huống chi nỗ lực vài thập niên của nàng ta, tu vi nửa bước Vương Huyền!
- Không! Ta sẽ không!
Ánh mắt Vân Triệt kiên quyết:
- Cho dù ta mất đi cái gì, chỉ cần không phải sinh mệnh, chỉ cần ta còn sống, liền nhất định có một lần nữa tìm về được hy vọng. Còn sống chính là hy vọng lớn nhất, còn sống tất cả đều có thể!
- Grào… Hú…
Xa xa, truyền đến tiếng huyền thú gầm rú, hơn nữa tiếng gầm rú đứt quãng càng lúc càng gần. Hiển nhiên, kịch chiến ngừng lại, hơi thở song long biến mất, khiến cho một vài huyền thú có trí lực khá cao đã nhận ra khác thường, bắt đầu thử thăm dò tới gần nơi này. Mà huyền thú có thể ở trong giải đất trung tâm Tử vong hoang nguyên này, tùy tiện một con, cũng là Vân Triệt không có khả năng chống lại.
Ánh mắt Vân Triệt nhìn chung quanh, chợt thấy, ngay tại phía bắc khoảng cách không đến một dặm, có một gò núi thấp cô lẻ, phía dưới núi, là một cửa động tối như mực. Sở dĩ nói nó cô lẻ, là bởi vì vừa rồi trong cuộc chiến giữa tiểu tiên nữ và hai con giao long, đại khu vực chung quanh đều bị quét thành bằng phẳng, chỉ có gò núi thấp này, không biết vì nguyên nhân gì lại vẫn bình yên tồn tại ở nơi đó, hơn nữa nhìn lên giống như không nhận lấy thương tổn gì.
Nếu bị một huyền thú phát hiện, như vậy không riêng gì tiểu tiên nữ, ngay cả hắn cũng phải nằm lại đây. Hắn quyết định thật nhanh, một tay bế thân thể mềm mại mà lạnh như băng của tiểu tiên nữ dậy, xông về phía gò núi thấp, đồng thời thấp giọng gào lên:
- Tiểu tiên nữ, ta biết ngươi băng thanh ngọc khiết, thậm chí bài xích phái nam, nhưng ta chính là ôm ngươi… Muốn trừng phạt ta, muốn giết ta, thì cố gắng sống sót cho ta! Nếu ngươi dám cứ chết như vậy… Ta… Ta lập tức lấy hết quần áo của ngươi!
Cả đời này của tiểu tiên nữ, chưa từng nghe uy hiếp vô sỉ như thế. Nàng cảm giác thân thể của mình được hắn ôm chặt lấy, lông mi khẽ run, nội tâm vốn tràn đầy tử chí sinh ra phẫn nộ nhè nhẹ, khuất nhục, còn có thứ gì đó không cách nào nói rõ, nhưng lập tức, mấy thứ này liền bị tử chí tràn đầy che phủ…
Vân Triệt bước nhanh mà cẩn thận vào trong sơn động, cả quá trình, huyền khí của hắn vẫn luôn luôn liên tục không ngừng dũng mãnh truyền vào trong thân thể tiểu tiên nữ, bảo vệ mạch sống của nàng.
Cả sơn động này còn u ám hơn suy đoán, nhưng cũng không âm trầm. Vân Triệt đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong sơn động, mới nhẹ nhàng buông tiểu tiên nữ xuống.
Nơi này rất đen, rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió đều hoàn toàn nghe không đến. Cảm nhận được hơi thở như tơ nhện của tiểu tiên nữ, Vân Triệt áy náy và vô lực:
- Xin lỗi, nếu không phải bởi vì ngươi bảo vệ ta, nếu không phải bởi vì ta muốn đuổi theo Phong bạo liệt ưng kia, ngươi cũng sẽ không thể gặp phải chuyện như vậy… Nếu có thể sớm dự đoán được chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không làm ra lựa chọn giống như vậy. Thân thế của ta, nào quan trọng bằng tính mạng của ngươi…
Lúc trước khi Vân Triệt đưa ra yêu cầu tiểu tiên nữ bảo hộ hắn ba tháng, tuyệt đối không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, hắn lại gặp phải hai con giao long Thiên Huyền đỉnh phong… Tiểu tiên nữ có thực lực đủ để xếp vào top mười của Thương Phong đế quốc hết lòng tuân thủ lời hứa của nàng, sau khi rời đi hai tháng liền đúng hạn trở về, từ Thương Phong hoàng thành, đi theo hắn tới Tử vong hoang nguyên này, một tấc cũng không rời bảo vệ tính mạng của hắn… Hiện giờ, thậm chí vì vậy mà bỏ ra tất cả của bản thân.
Cho tới bây giờ Vân Triệt đều không bằng lòng thiếu nợ người cái gì. Tiểu tiên nữ bảo hộ hắn, vốn chính là một kiểu “Giao dịch”, hắn luôn luôn hưởng thụ yên tâm thoải mái. Nhưng chuyện ngày hôm nay, sao hắn có thể tiếp tục yên tâm thoải mái.
Vân Triệt đưa tay kiểm tra mạch đập cho tiểu tiên nữ một chút, phát hiện nhiệt độ cơ thể nàng chẳng những không hề càng thêm lạnh như băng, ngược lại ấm áp một ít, sau khi ngẩn ra hắn liền phản ứng kịp, lúc trước thân thể nàng lạnh như băng, là bởi vì huyền công mà nàng tu luyện. Hiện giờ huyền mạch của nàng vỡ vụn, huyền công hệ băng cũng tiêu tán toàn bộ, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu gần như người bình thường…
Nghĩ đến đây, Vân Triệt nhanh chóng đứng dậy, dấy lên một vòng phượng hoàng viêm xung quanh mình và tiểu tiên nữ, mang đến một luồng nhiệt cho nơi sơn động hắc ám.
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên từ trên không:
- Phượng hoàng viêm… Thì ra là thế. Xem ra kia không phải nhìn sai, trong cơ thể của ngươi, quả nhiên chảy xuôi một chút máu của phượng hoàng.
m thanh này khiến Vân Triệt nhanh như tia chớp nhảy dựng lên từ trên mặt đất:
- Ai… Là ai đang nói chuyện!!