.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_179" class="block_" lang="en">Trang 90# 1
Chương 179: Thái cổ Thương Long (hạ)
- Nhân loại trẻ tuổi, ngươi đừng khẩn trương, ta là một luồng tàn hồn của Thái cổ Thương Long ở chỗ này, trông coi nơi thí luyện này, sẽ không tổn thương đến ngươi.
Giọng nói già nua lại một lần nữa vang lên, trong giọng nói này lộ ra uy nghiêm rất cao, lại ôn hòa giống như gió.
- Thái cổ… Thương Long
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn lên phía trên, mê man lặp lại một lần nữa cái tên này. Mà chỗ sâu trong tâm hải của hắn, lại truyền đến giọng nói tràn đầy khiếp sợ của Mạt Lỵ:
- Cái gì? Thái cổ Thương Long? Long thần đứng đầu chúng thần thú thời đại thượng cổ –– Thái cổ Thương Long!?
Trên không tối đen, bỗng nhiên vào lúc này mở ra một đôi mắt thần bí. Đôi mắt này vĩ đại mà hẹp dài, hình dạng gần giống với đôi mắt nhân loại… Cảnh tượng này, rất giống với ánh mắt của phượng hoàng mà Vân Triệt đã từng thấy ở chỗ thí luyện của phượng hoàng. Chỗ khác biệt chính là, ánh mắt trong phượng hoàng bí cảnh hiện lên màu vàng kim, mà trong đôi mắt này, là màu xanh biếc còn thâm thúy hơn bầu trời.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức vô cùng mênh mông, giống như trời xanh lật úp phủ xuống. Ở trước mặt luồng khí tức này, Vân Triệt nhất thời cảm giác mình nhỏ bé giống như cát bụi ở trước ngọn núi.
Nội tình luồng khí tức này, thậm chí còn hơn luồng khí tức phượng hoàng ngày hôm đó cảm nhận!
Dưới hơi thở linh hồn bao phủ, trong lòng Vân Triệt hoàn toàn không cách nào sinh ra hoài nghi đối với giọng nói mới vừa rồi. Đây là một loại lực lượng áp chế tuyệt đối dưới can thiệp của tâm linh. Mà đồng thời, chỉ là hơi thở linh hồn đã kinh khủng như thế, giọng nói kia, sao có thể đang nói dối được.
- Tàn hồn của Thái cổ Thương Long… Nơi thí luyện… Chẳng lẽ, nơi này giống như phượng hoàng bí cảnh, là nơi ngươi đã từng lưu lại, cũng lưu lại lực lượng truyền thừa?
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu xanh biếc kia, chậm rãi nói.
- Không sai. Thời đại của thần đã sớm kết thúc, chân thần cũng đã hoàn toàn tuyệt tích. Nhưng chúng ta không cam lòng tan biến trên thế gian như vậy, sẽ thử dùng các loại biện pháp, lưu lại dấu vết lực lượng của ta, truyền thừa cho người hữu duyên sau này, đến truyền thừa tiếp lực lượng đã từng là vĩnh hằng của chúng ta… Nhiều năm trôi qua như vậy, ta cuối cùng đã tìm được một người hữu duyên. Mà trong ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên.
- Ta? Người đầu tiên?
- Đúng, là người đầu tiên trong khoảng một ngàn năm nay.
Giọng Thái cổ Thương Long vang lên:
- Vào ngàn năm trước, từng có một trăm hai mươi chín thí luyện giả đã từng đến nơi này. Nhưng sau đó, có hai con giao long dựa theo khí tức của ta đến đây, không rời đi, dưới hơi thở Long thần bồi dưỡng nhanh chóng trưởng thành, đạt tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong. Đây là một mảnh đại lục trình độ lực lượng rất thấp, sự tồn tại của hai con giao long này, khiến cho nhân loại vốn không có cách nào tới gần nơi này. Hơn nữa nơi này đã sớm trở thành Tử vong hoang nguyên nơi huyền thú tụ tập, ác danh truyền xa, người có gan cũng có năng lực tới gần nơi này, càng ngày càng ít, có khi trăm năm cũng khó gặp được một người.
- Khó trách nơi này lại tụ tập nhiều huyền thú như vậy, hóa ra là vì có sự tồn tại của hơi thở Long thần.
Mạt Lỵ cúi đầu nói:
- Vạn thú tụ tập nơi sơn mạch Vạn Thú, là vì hơi thở của phượng hoàng, mà ở trong này, lại vì hơi thở của long thần! Ở trong thần thú thượng cổ, long thần đứng đầu, trình độ của nó, cao hơn phượng hoàng! Sau khi chúng thần bị giết, bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn tìm được di tích của long thần, hy vọng xa vời có được lực lượng mà long thần lưu lại, không nghĩ tới, nó thế mà lại sẽ lưu lại lực lượng truyền thừa của nó ở nơi Thiên Huyền đại lục nho nhỏ này.
- Ngươi có thể đến được nơi này, tuy rằng không phải dựa vào thực lực của ngươi, nhưng cũng là duyên phận tới được. Ngươi có tư cách nhận thí luyện ta lưu lại… Nếu như ngươi có thể thông qua thí luyện ta lưu lại, ta liền có thể ban cho ngươi ba giọt máu Thương Long, cho ngươi có được huyết mạch Long thần, ngươi, có đồng ý không?
Vân Triệt lại không trực tiếp đáp lại, bởi vì lúc này tâm tư của hắn vốn không ở chỗ thí luyện hay không thí luyện, sau rung động do nơi này bỗng nhiên xuất hiện “Thái cổ Thương Long” mang đến, tâm tình của hắn một lần nữa hồi phục lại, gấp giọng nói
- Thái cổ Thương Long, ngươi là long thần cường đại nhất thời đại thượng cổ. Vậy ngươi… Vậy ngươi nhất định có biện pháp cứu vớt người bên cạnh ta đây! Ta thỉnh cầu ngươi cứu nàng… Cứu vớt tính mạng của nàng, càng thêm khôi phục lực lượng cho nàng… Nếu ngươi có thể làm được, ta bằng lòng lấy bất cứ thứ gì ra để trao đổi, có thể giao phó ra giá cao gì.
Lông mi dài của tiểu tiên nữ hơi rung rung.
Trong đôi mắt xanh biếc thoáng lóe lên tia sáng, sau đó giọng nói già nua vang lên:
- Nội thương của nàng rất nặng, ngũ tạng suy kiệt, huyền mạch, kinh mạch vỡ vụn, hơn nữa trong lòng tràn đầy tử chí, ta chẳng qua chỉ là một luồng tàn hồn, vốn không có năng lực cứu vớt nàng… Nhưng mà, là tại biết có một phương pháp có thể cứu vớt nàng. Như ngươi mong muốn, chẳng những có thể cứu vớt tính mạng của nàng, còn có thể hoàn toàn khôi phục lực lượng mà nàng đã từng có… Không, thậm chí còn sẽ vì nó mà có chỗ đột phá, khiến cho nàng chân chính bước vào cảnh giới Vương Huyền.
Nửa câu đầu của Thái cổ Thương Long khiến hy vọng của Vân Triệt tan biến, nửa câu nói sau, khiến đầu của hắn chợt ngẩng lên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, giọng nói cũng trở nên kích động run rẩy:
- Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngươi… Ngươi nói là sự thật sao? Mau nói cho ta biết, phương pháp kia là gì… Mau nói cho ta biết!
Nói xong, hắn lại kích động hạ thấp người, nói với tiểu tiên nữ:
- Tiểu tiên nữ, ngươi có nghe thấy không, có một phương pháp chẳng những có thể cứu được tính mạng của ngươi, còn có thể chữa trị huyền mạch kinh mạch cho ngươi, có thể khiến cho ngươi khôi phục tất cả lực lượng, thậm chí còn có thể cho ngươi đột phá bình cảnh đã từng không cách nào đột phá… Ngươi đã nghe chưa? Đây là chính miệng thần thú thượng cổ nói, tuyệt đối không thể gạt người… Ngươi đã nghe chưa!
Tử chí của tiểu tiên nữ, chính là tuyệt vọng vì mất đi tất cả lực lượng, trở thành phế nhân. Thứ duy nhất có thể tiêu trừ tử chí của nàng, chính là hy vọng khôi phục lực lượng. Quả nhiên, sau khi Thái cổ Thương Long nói xong, dưới la lên kích động của Vân Triệt, đôi mắt luôn tuyệt vọng khép kín của tiểu tiên nữ, chậm rãi mở ra một khe hở như một vầng trăng non, lộ ra hai tròng mắt không còn hoàn toàn tối tăm, mà tràn đầy khát vọng.
- Thái cổ Thương Long, cầu xin ngươi nói cho ta biết phương pháp đó là gì… Cho dù là phương pháp gì, không sợ gian nan, ta cũng nhất định sẽ làm được, cầu xin ngươi nói cho ta!
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt xanh biếc kia, lớn tiếng nói.
Thái cổ Thương Long trả lời bình thản mà vô tình:
- Mặc dù ta biết phương pháp kia, nhưng mà, ngươi và ta không thân chẳng quen, không ơn không oán, ta hoàn toàn không có lý do nói cho ngươi biết. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi ngươi có thể thông qua thí luyện ta lưu lại, đạt được huyết mạch và lực lượng truyền thừa của ta! Như vậy, phương pháp cứu vớt nàng, ta sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho ngươi biết. Bằng không, ta không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết, ngươi, có thể tự do lựa chọn.
- Được!
Thái cổ Thương Long vừa nói xong, Vân Triệt ngay cả một chút do dự cũng không có, liền gật đầu luôn:
- Ta nhận thí luyện của ngươi!
Chỉ cần có thể thông qua thí luyện, có thể nhận được huyết mạch của long thần, còn có được phương pháp có thể cứu vớt tiểu tiên nữ, hắn có lý do gì mà không đáp ứng.
- Ha ha, rất tốt.
Giọng nói già nua nở nụ cười:
- Chỉ có điều, trước khi ta nói hết lời, ngươi đừng nhanh chóng đáp ứng như thế. Thí luyện mà ta lưu lại, khảo nghiệm cũng không phải là thực lực của thí luyện giả, mà là thiên phú, nghị lực và ý chí của thí luyện giả. Độ khó khăn của thí luyện, sẽ căn cứ vào sức chống đỡ của thí luyện giả mà không giống nhau. Một khi tiến vào nơi thí luyện, liền chỉ có hai kết quả, một kết quả, là thông qua thí luyện, nhận được huyết mạch của long thần, mà kết quả khác…
- Là tử vong!
- Không có thất bại, chỉ có thông qua và tử vong.
- … Trong một trăm hai mươi chín thí luyện giả lúc trước, thông qua bao nhiêu người?
Vân Triệt khẽ hít một hơi nói.
- Ta tin tưởng, trên mảnh đại lục này của ngươi, chưa từng nghe nói tới từng tồn tại người có được huyết mạch của long thần. Bởi vì, một trăm hai mươi chín thí luyện giả lúc trước, không có một ai thông qua thí luyện, toàn bộ vĩnh viễn lưu lại trong nơi thí luyện, hóa thành xương khô. Mà trong một trăm hai mươi chín thí luyện giả này, thực lực thấp nhất, cũng là cảnh giới Thiên Huyền.
Vân Triệt: “…”
- Như thế, người còn muốn kiên trì vào nơi thí luyện không?
Thái cổ Thương Long chậm rãi hỏi.
Vân Triệt liếc mắt nhìn tiểu tiên nữ, gật mạnh đầu, cho dù nghe xong lời Thái cổ Thương Long nói, giọng của hắn vẫn như trước vô cùng kiên quyết:
- Đương ~~~ nhiên!
- Trả lời của ngươi cũng không miễn cưỡng, ngươi có dũng khí tương đương với không tầm thường, hơn nữa dựa theo cảm giác của ta, kiên quyết của ngươi, một phần nguyên nhân rất lớn, là muốn cứu vớt người bên cạnh ngươi. Một khi đã như vậy, ta sẽ như ngươi mong muốn, mở ra cửa nơi thí luyện này cho ngươi… Trước khi tiến vào cửa thí luyện, ngươi có đầy đủ thời gian chuẩn bị tất cả, nhất là chuẩn bị về tâm lý. Trên thân ngươi có lưu lại máu của phượng hoàng, chứng minh ngươi từng thành công thông qua thí luyện mà phượng hoàng lưu lại, nhưng mà, ngàn vạn lần đừng nên có ý đồ lấy độ khó khăn của thí luyện phượng hoàng, đến cân nhắc độ khó khăn của thí luyện long thần.
- Phượng hoàng tâm tính nhân từ mà bảo thủ, chỗ thí luyện mà nó lưu lại cho dù gian nan, cũng quả quyết không gian nan đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, càng không đến mức trí mạng. Nhưng long thần thân là tôn sư vạn thú, ngạo nghễ thiên hạ, huyết mạch của long thần, tuyệt đối sẽ không truyền thừa cho người tầm thường, chỉ có thiên phú, ý chí mạnh đến đủ để trở thành nhân trung chí tôn của bá chủ thiên địa, mới có tư cách thừa nhận huyết mạch của long thần!
- Nếu như tin tưởng bản thân mình có tư chất và khí phách như thế, vậy bước vào cửa nơi thí luyện đi! Nếu như ngươi dừng bước, ngươi sống, nàng chết. Nếu như ngươi bước vào, hoặc ngươi sống nàng sống, hoặc ngươi chết nàng chết. Làm ra lựa chọn cuối cùng đi.
Giọng Thái cổ Thương Long vừa dứt, trên vách đá phía trước Vân Triệt bỗng nhiên lóe lên tia sáng xanh lam, sau đó xuất hiện một truyền tống trận màu xanh biếc cao hơn hai người.
Truyền tống trận đi tới nơi thí luyện.
Vân Triệt lại không lập tức nâng bước tiến về phía trước, ngược lại hỏi
- Thái cổ Thương Long, nếu như trận thí luyện này mà thông qua, đại khái cần thời gian bao lâu.
- Cái này do ngươi mà định ra… Hoặc vài ngày, hoặc mấy tháng, cũng có thể vài năm.
Đây là đáp án của Thái cổ Thương Long.
Nhìn tiểu tiên nữ hơi thở mong manh, nằm trên đất, hắn giật giật chân mày, sau đó dứt khoát nói:
- Ta đây, có thể mang theo nàng cùng tiến vào nơi thí luyện không?
- Có thể, nhưng không ủng hộ.
Giọng Thái cổ Thương Long nặng nề nói:
- Nơi thí luyện của long thần, vốn có thể nhiều người cùng tiến vào. Nhưng độ khó khăn của thí luyện phải đối mặt, cũng sẽ vì số người gia tăng mà tăng theo, hơn nữa, lấy thực lực của người mạnh nhất trong nhiều người làm tiêu chuẩn mà gia tăng. Nói cách khác, nếu như ngươi mang theo nàng đi vào, độ khó khăn của thí luyện, sẽ lấy năng lực của ngươi làm tiêu chuẩn gia tăng gấp bội! Độ khó khăn của thí luyện sẽ gia tăng gấp bội so với ngươi một mình tiến vào!
- Được, ta hiểu được.
Vân Triệt chậm rãi gật đầu, kiên định trong ánh mắt không hề giảm bớt và dao động:
- Ta đây lựa chọn mang nàng cùng tiến vào.
Một khi tiến vào nơi thí luyện, không biết phải đến khi nào mới có thể ra ngoài. Trạng thái hiện giờ của tiểu tiên nữ, phải dựa vào huyền khí của hắn để bảo vệ tâm mạch, mới có thể tiếp tục chống đỡ. Nếu để một mình nàng ở lại nơi này, bản thân tiến vào nơi thí luyện, nói không chừng lúc nào đó, nàng sẽ hương tan ngọc nát.
- Nếu đây là quyết định của ngươi, ta không có quyền can thiệp. Nhưng ngươi phải biết rằng, sau khi ngươi mang theo nàng tiến vào, chẳng những độ khó khăn của thí luyện gia tăng gấp bội, ngươi còn phải bảo vệ nàng bất cứ lúc nào, chẳng những phân tán tâm thần, còn phải phân tán một phần huyền lực đi bảo vệ tâm mạch của nàng… Đây là quyết định cực kỳ không sáng suốt.
- Đừng… Quản… Ta… Đừng mang theo… Ta…
Lông mi tiểu tiên nữ khẽ run, môi phát ra âm thanh yếu ớt như gió nhẹ.
Vân Triệt ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi vì ta mà như thế, ta thân là đại nam nhân, sao có thể bỏ ngươi lại.
- Nam nhân? … Ta … Không cần… Nam nhân… Bảo hộ…
Môi tiểu tiên nữ trắng bệch, mỗi một chữ ra khỏi miệng, đều phải hao phí một lượng lớn khí lực.
- Chuyện này, ngươi nói không được tính!
Trong tiếng thở khẽ của tiểu tiên nữ, Vân Triệt bế nàng dậy, đi về phía cửa thí luyện
- Ngươi có lý do bài xích nam nhân, không cần nam nhân, nhưng ta thân là nam nhân, càng rõ ràng chuyện gì nam nhân nên làm. Ngươi bây giờ, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần nói, ta chỉ cần ngươi sống tốt cho ta… Chờ ta thông qua thí luyện, khôi phục tất cả lực lượng của ngươi, ngươi muốn mắng ta, đánh ta, nói ta không được ngươi đồng ý đã ôm ngươi, khinh nhờn ngươi đều được… Nhưng hiện giờ, trước khi ngươi khôi phục lực lượng, tất cả của ngươi… Đều để ta làm chủ!
Nói xong, không để cho tiểu tiên nữ có cơ hội lại mở miệng ngăn cản cự tuyệt, hắn ôm tiểu tiên nữ, bước chân bay nhanh, xông vào trong truyền tống trận nơi thí luyện.
Khoảnh khắc khi Vân Triệt ôm tiểu tiên nữ bước vào, truyền tống trận theo đó biến mất. Ít lâu sau, trong sơn động u ám vang lên âm thanh ngân nga của Thái cổ Thương Long:
- Ha ha, thật sự là thiếu niên không tệ. Tuy rằng trong linh hồn hắn tràn ngập khí tức huyết sát kinh người, nhưng một cửa phẩm hạnh và khí phách này, lại hoàn toàn thông qua.