.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_180" class="block_" lang="en">Trang 90# 2
Chương 180: Long thần thí luyện
Đây là một vùng núi khô héo hoang vu, liếc mắt một cái nhìn lại, chung quanh đều là vách núi chót vót lên tận mây, vòng quanh dãy núi biến nơi này thành một nơi ngăn cách không chỗ rời đi, ngay cả ánh sáng, cũng bị che lại hơn phân nửa.
Vân Triệt thông qua cửa thí luyện tiến vào nơi này nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhíu mày một phen. Khu vực chỗ hắn đứng thật nhỏ, nhỏ đến có thể đứng tại chỗ nhìn thấy rõ giới hạn chung quanh. Cả từ nam đến bắc dài không cao hơn nửa dặm, từ trái qua phải miễn cưỡng chỉ có trăm thước chiều rộng, tất cả chung quanh đều là vách núi, làm cho người ta vốn không có đường có thể đi, hơn nữa những vách núi này gần như đều vuông góc trong mây, muốn trèo lên cũng khó có khả năng.
- Buông… Ta ra…
Tiểu tiên nữ ở trong lồng ngực phát ra âm thanh suy yếu đến không chịu nổi, duy nhất cánh tay phải có thể động cũng xuất hiện giãy giụa nhỏ bé. Vân Triệt biết nàng không quen, hoặc bảo toàn chán ghét tiếp xúc với nam nhân. Hắn hạ thấp người, từ trong thiên độc châu lấy ra chiếc giường đệm màu hồng phấn đặt trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Ngươi yên tâm, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ không chạm vào ngươi. Bây giờ chúng ta đã tiến vào nơi thí luyện của long thần, cho dù ngươi có bằng lòng hay không, vận mệnh bây giờ của chúng ta, đã hoàn toàn dính cùng một chỗ. Nếu như có thể thành công thông qua, như vậy chúng ta cũng có thể sống sót, hơn nữa đều đạt được chỗ tốt vĩ đại. Nếu chúng ta thất bại… Chúng ta đều sẽ chết
- Nhưng trước lúc chúng ta thất bại, ngươi nhất định không được lại có tử chí, mà nỗ lực để cho mình sống tiếp, được không? Bởi vì đây không phải một mình ta thí luyện, mà là thí luyện thuộc về hai người chúng ta, cũng liên quan đến vận mệnh của hai người chúng ta, ta hy vọng, ngươi có thể cho ta lực lượng, cũng cho mình hy vọng… Không chỉ sống sót, càng vì khôi phục huyền mạch và kinh mạch, thậm chí vì hy vọng đột phá tới cảnh giới Vương Huyền!
Từ nhỏ tư chất của tiểu tiên nữ tuyệt đỉnh, ở trong những người bạn cùng lứa không có ai bằng. Người chưa tới trung niên, đã nửa bước tiến vào cảnh giới Vương Huyền, khi nàng còn sống, cơ bản đều sống trong ngưỡng mộ của người khác. Nàng có thói quen đứng ở độ cao xa vời mà người khác không thể hy vọng, cường thế mà ngạo nghễ nhìn xuống người khác… Hiện giờ, lại bị Vân Triệt, giống như dụ dỗ tiểu hài tử khuyên giải an ủi. Nàng không quen, cũng không cách nào nói rõ đây là cảm giác như thế nào, nàng nhắm mắt lại, không đáp. Nhưng tử chí ở trong lòng nàng, đã sớm lặng yên tiêu tán.
- Lại lấy giường đệm của ta đi cho nữ nhân khác dùng, ngươi không sợ ta tức giận sao?
Tiểu Mạt Lỵ hơi tức giận nói
- Lòng dạ Mạt Lỵ rộng rãi như vậy, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Chờ ta trở về Thương Phong hoàng thành, nhất định mua rất nhiều bộ còn tốt hơn cho ngươi.
Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Chờ ngươi có mạng trở về Thương Phong hoàng thành rồi lại nói sau. Lại vội vàng mang theo nữ nhân này tiến vào nơi thí luyện, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào! Không những độ khó khăn sẽ tăng gấp bội, còn tất nhiên sẽ bởi vì nàng ta mà phân tâm… Đây là thí luyện của long thần! Độ cao của khó khăn, chính là ngươi không cách nào tưởng tượng! Trạng thái hiện giờ của ta, cũng không có cách nào lại sử dụng một chút lực lượng nữa, tự giải quyết cho tốt đi.
Trong giọng nói của Mạt Lỵ, tràn đầy ý tứ oán hận. Ở trong mắt của nàng, hành động Vân Triệt mang tiểu tiên nữ vào, không thể nghi ngờ là tìm đường chết. Vốn dĩ một năm này theo hiểu biết của nàng về tính cách của Vân Triệt, hắn sẽ làm như vậy, cũng một chút không khiến cho nàng ngoài ý muốn.
Trên bầu trời, giọng Thái cổ Thương Long không hề có điềm báo trước vang lên:
- Hai vị nhân loại tuổi trẻ, hoan nghênh đi đến nơi thí luyện của long thần. Thí luyện này có tổng cộng ba cửa, hiện giờ chỗ các ngươi, chính là cửa thứ nhất của nơi thí luyện, phía trước của các ngươi, có cửa vào duy nhất thông tới nơi thí luyện thứ hai, đánh bại tất cả chiến sĩ nham long ở đây, cửa ra tự nhiên sẽ mở… Chúc các ngươi may mắn.
Lời Thái cổ Thương Long vừa trôi đi, phía trước Vân Triệt, bỗng nhiên chớp động lên hai tia sáng màu vàng đất… Vân Triệt nhanh chóng tiến lên một bước, hai tay rút Bá Vương cự kiếm ra đặt ngang trước người.
Tia sáng vàng tản đi, hai bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt. Hình thể của chúng nó không khác người thường nhiều, nhưng toàn thân như bức tượng đá mà thành, nhìn qua vô cùng cứng rắn. Đầu của chúng một nửa giống như người, một nửa giống như rồng, một tay cầm trường thương nham thạch, một tay cầm tấm chắn nham thạch, hai cặp mắt không hề có chút tình cảm nào khóa chặt vào Vân Triệt.
Đây là chiến sĩ nham long như trong lời Thái cổ Thương Long? Đề phòng vừa nâng lên trong lòng Vân Triệt, lại lập tức nhạt đi rất nhiều, bởi vì hơi thở lực lượng trên người hai chiến sĩ nham long này phóng thích ra, khiến cho hắn không hề cảm thấy chút cảm giác uy hiếp nào.
- Cường độ lực lượng đại khai ở Chân Huyền cảnh cấp bốn, ngang hàng với ngươi.
Mạt Lỵ nói.
Hai chiến sĩ nham long đã bắt đầu chuyển động, ép thẳng về phía Vân Triệt, thân thể của bọn chúng dường như rất nặng nề, âm thanh khi chạy đặc biệt điếc tai.
Đồng thời đối mặt với hai kẻ địch cùng cấp với mình, đối với huyền giả bình thường mà nói đúng là rất khó giải quyết, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, vốn không hề có tính chất uy hiếp. Bởi vì tứ đại thần lực tập trung vào người hắn, đối mặt với đối thủ cùng cấp hoàn toàn có thể làm được miểu sát.
Chờ hai chiến sĩ nham long đến gần, Vân Triệt quét ngang một kiếm… Kiếm của hắn, còn dài hơn thương của chiến sĩ nham long, chiến sĩ nham long đầu tiên vừa mới giơ thương lên, làm xong tư thế công kích, kiếm của Vân Triệt đã nện trên nham thương của nó, trực tiếp nện gãy thân thương, sau đó thế đi không giảm, nện đứt ngang thân thể nó… Đến tận đây, thế kiếm như trước không hề có chút dấu hiệu yếu bớt, tiếp tục quét tới, lại cũng một chiêu đánh gãy thân thể chiến sĩ nham long thứ hai.
Hai chiến sĩ nham long nát thân ngã xuống đất, sau đó trong sáng rọi hoàn toàn biến mất.
Vân Triệt chỉ ra một kiếm… Trong thời gian một hô hấp, một kiếm nện đứt hai chiến sĩ nham long và một cây nham thương. Có thể nói không hề khoa trương chút nào, nhìn chung một đời tuổi trẻ ở Thương Phong đế quốc, có thể làm được như vậy ở cấp bậc này của hắn, không bao giờ có khả năng tìm được người thứ hai nữa.
Nháy mắt miểu sát hai kẻ địch cùng cấp, Vân Triệt cũng không vì vậy mà lơi lỏng, đây là thí luyện của long thần, sao lại chỉ có đơn giản như vậy. Nếu chỉ có trình độ này, một trăm hai mươi chín thí luyện giả lúc trước tại sao lại bỏ mạng ở nơi này.
Tinh ~~~~~
Ngay sau khi Vân Triệt tiêu diệt xong hai chiến sĩ nham long trong thời gian không đến ba hơi thở, phía trước của hắn, bỗng nhiên bắt đầu lóe lên bốn luồng sáng màu vàng đất, sau đó, bốn chiến sĩ nham long giống lúc trước như đúc cầm thương lao đến.
Tuy rằng số lượng gia tăng tới bốn, nhưng cường độ của chiến sĩ nham long này không hề gia tăng chút nào, vẫn là Chân Huyền cảnh cấp bốn ngang hàng với Vân Triệt, Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, trọng kiếm như đuôi rồng quét ra, một tiếng vang nặng, bốn chiến sĩ nham long nặng trừng mấy trăm cân bị quét bay ra ngoài rất xa, lúc rơi xuống đất, toàn bộ chia năm xẻ bảy.
Bốn chiến sĩ nham long, cũng giống như chỉ trong chớp mắt miểu sát. Độ bá đạo và phạm vi oanh kích của trọng kiếm, cho dù là trường thương cũng không cách nào sánh bằng.
Không cho Vân Triệt thời gian chờ đợi, sau khi khối vụn của bốn chiến sĩ nham long biến mất, phía trước Vân Triệt lại một lần nữa lóe lên ánh sáng vàng đất, mà lần này, là tám luồng sáng.
Tám chiến sĩ nham long hiện lên chữ nhất (一) xếp hàng xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt, số lượng này, Vân Triệt như trước không sợ, không đợi chiến sĩ nham long công kích, hắn đã chủ động nghênh đón, trọng kiếm mang theo khí thế vô địch quét tới.
Rầm rầm rầm!!
Ba chiến sĩ nham long vừa xuất hiện, đầu liền bị đánh thành đá vụn, ngã thẳng xuống. Ba cây trường thương vào lúc này đâm tới chung quanh Vân Triệt, Vân Triệt nhìn cũng không thèm nhìn, một kiếm quét ngang, ba cây nham thương nháy mắt đứt đoạn, sóng khí mang tới bức lui toàn bộ năm chiến sĩ nham long còn thừa lại, sau đó hắn lắc mình một cái về phía trước, ba kiếm đánh ra, theo ba tiếng vang nặng, năm chiến sĩ nham long trước sau bị đánh nát… Cả quá trình, tám chiến sĩ nham long này đừng nói đụng tới Vân Triệt, ngay cả trong vòng ba bước cũng không thể tiến tới gần hắn.
Lúc này, trong đầu Vân Triệt truyền đến giọng nói cảnh cáo của Mạt Lỵ:
- Đừng công kích kịch liệt như vậy, cố hết khả năng bảo tồn huyền lực, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, mỗi một đợt chiến sĩ nham long phía sau đều nhiều hơn đợt trước gấp đôi sao? Phía sau này, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều!
- Ta biết.
Vân Triệt gật đầu, đợt thứ nhất hai tên, đợi thứ hai bốn tên, đợt thứ ba là tám tên, nếu dựa theo quy luật này tiếp tục, tiếp theo chắc là mười sáu tên, tiếp lần nữa một đợt là ba mươi hai tên, sau đó sáu mươi bốn tên…
- Kẻ địch cùng cấp với mình, bỗng chốc nhiều đến mười mấy tên, đổi lại là người khác, đúng là sẽ tuyệt vọng. Nhưng đối với ta… Cho dù một lần đến một trăm, ta cũng có thể giết một tên cũng không để lại!
Vân Triệt trầm mi thấp giọng nói.
Trong lúc hắn nói chuyện, phía trước lại một lần nữa chớp động ánh sáng màu vàng đất, xuất hiện tám chiến sĩ nham long mới.
Hử? Tám? Sao lại chỉ có tám? Chẳng lẽ tám đã là cực hạn rồi? Trong lòng Vân Triệt hơi kinh ngạc, hắn vừa định tiến lên công kích, bỗng nhiên cảm thấy không đúng… Bởi vì hơi thở của chiến sĩ nham long không chỉ có ở phía trước, phía sau cũng ngầm truyền đến.
Hắn dừng bước, nhanh chóng quay lại, rõ ràng thấy phía sau cũng xuất hiện tám chiến sĩ nham long cầm trường thương, nhằm vào chính là tiểu tiên nữ nằm ở đó.
- Muốn chết!
Vân Triệt giận dữ, nhanh như tia chớp lui về, kiếm ra như rồng, mang lên một cơn gió lốc, đẩy ra toàn bộ chiến sĩ nham long có ý đồ tới gần tiểu tiên nữ, sau đó bước nhanh đi tới bên người tiểu tiên nữ, nhưng lần này, hắn thế mà lại không dám chủ động tiến lên, mà đứng ở phía trước tiểu tiên nữ, đánh nát lần lượt từng chiến sĩ nham long xông lên ở phía trước… Nhưng, phía trước chưa giải quyết xong, tám chiến sĩ nham long ở phía sau cùng nhau vọt lên, bọn chúng giống như nhìn thấu đây là chỗ nhược điểm của Vân Triệt, toàn bộ trường thương đâm về phía tiểu tiên nữ trên đất.
Trước sau giáp kích, đây đối với Vân Triệt mà nói không coi vào đâu, nhưng tiểu tiên nữ lại bất cứ lúc nào rơi vào trong nguy hiểm, hắn cho dù có một chút sơ sẩy nào, tiểu tiên nữ ở trạng thái hiện giờ đều có thể trực tiếp hương tiêu ngọc nát. Mà mười sáu chiến sĩ nham long hiện giờ, sau này có lẽ sẽ càng có nhiều, nếu cứ để cho nàng nằm trên mặt đất như vậy, bản thân chỉ đơn thuần canh giữ trước người nàng, liền vốn không có khả năng bảo hộ được nàng.
Vân Triệt quyết định thật nhanh, trọng kiếm đột nhiên múa lên, thân kiếm tối đen vẽ một trăng tròn tối đen chung quanh thân thể, bức lui tất cả chiến sĩ nham long ra ngoài hai trượng, sau đó tay trái hắn rút khỏi trọng kiếm, chuyển thành tay phải cầm kiếm, cánh tay trái ôm lấy tiểu tiên nữ lên, dựa chặt trên vai mình, tiếp theo chủ động nhảy vào trong tiểu đội chiến sĩ nham long, trọng kiếm vung tới, đá vụn bay tán loạn.
- Ngươi điên rồi sao!
Hành động của Vân Triệt, khiến Mạt Lỵ khiếp sợ ra tiếng:
- Ngươi lại một tay sử dụng trọng kiếm… Lúc này thời gian ngươi có khả năng chống đỡ ngắn lại hơn một nửa! Ngươi ôm nàng ta, chẳng những sẽ gia tăng tiêu hao thể lực, ảnh hưởng tới năng lực hành động, còn có thể phân tâm bất cứ lúc nào… Nếu ngươi không muốn chết ở đây, liền nhanh chóng bỏ nàng ta xuống, sau đó khống chế tốt lực lượng tiêu hao.
- Ta không làm được!
Vân Triệt không chút do dự nói:
- Ngươi kêu ta ngu ngốc cũng được, thể hiện cũng được, ta đều sẽ không đặt nàng xuống… Nếu đổi lại nàng thành ngươi, ta cũng sẽ giống vậy không làm!
Trong lúc nói chuyện, trọng kiếm của Vân Triệt đã múa ra sáu đường trăng tàn, đánh nát toàn bộ mười sáu chiến sĩ nham long.
Mạt Lỵ: “…”