Long Bạch không ở Long Thần Giới, đây lại là một tiếc nuối đối với Vân Triệt có lòng báo thù rất mạnh.
Nhưng, khi Long Thần Giới bị máu tươi nhuộm dần, hắn tin tưởng cho dù Long Bạch đang làm cái gì, cũng sẽ xuất hiện bằng tốc độ nhanh nhất.
Hòa Lăng im lặng... nàng có liên kết sinh mệnh với Vân Triệt, lòng báo thù của hắn mãnh liệt và vội vàng đến dường nào, nàng cảm nhận rõ ràng hơn bất cứ ai.
Hồi lâu sau, âm thanh của nàng vang lên lần nữa trong tâm hải của Vân Triệt: “Chủ nhân, ta biết ta không khuyên được ngươi. Nhưng có một việc, ta... ta hy vọng, ngươi có thể nghe lời của ta.”
“Nghe lời của ta” đây là lần đầu tiên bốn chữ này được thốt ra từ miệng Hòa Lăng , người luôn luôn dịu dàng, ngoan ngoãn, khéo léo. Âm thanh của nàng hơi khẩn trương, tràn ra sự mong chờ sâu sắc.
Vân Triệt hơi sững sờ: “Được, ta nhất định cố gắng không khiến Hòa Lăng của ta thất vọng.”
Được Vân Triệt đồng ý, cảm xúc của Hòa Lăng lập tức hòa hoãn rất nhiều.
Từng chùm tia sáng màu xanh biếc kỳ diệu thấm vào tâm hồn, bóng dáng thon gầy của Hòa Lăng hiện ra trước mặt Vân Triệt, hai tay nàng nâng lên, trong lòng bàn tay có một chùm ánh sáng trắng vô cùng nồng đậm, thần bí đang chuyển động thong thả.
“Trụ Thiên Châu?” Ánh mắt Vân Triệt khẽ động: “Chẳng lẽ nó có biến hóa gì sao?”
Khác với Thiên Độc Châu, tuy Vân Triệt là chủ nhân của Trụ Thiên Châu, nhưng kỳ thực là một loại chủ nhân gián tiếp đặc biệt.
Chủ nhân chân chính và người khống chế Trụ Thiên Châu là Hòa Lăng, nhưng bởi vì Hòa Lăng nhận Vân Triệt làm chủ, cộng sinh cùng Vân Triệt, khiến cho Vân Triệt cũng là chủ nhân của Trụ Thiên Châu, có thể sử dụng và điều khiển một cách đơn giản, nhưng không thể thực sự cảm nhận được sự biến hóa của Trụ Thiên Châu.
Hòa Lăng chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này, ta luôn cố gắng ngưng tụ, dung hợp tàn lực để khôi phục Trụ Thiên Châu. Mặc dù cách Trụ Thiên Châu mở ra Trụ Thiên Thần Cảnh lần trước đã rất nhiều năm, nhưng bởi vì một lần kia tiêu hao nghiêm trọng, cũng có thể là do nó vốn khôi phục chậm như vậy trong hoàn cảnh hỗn độn bây giờ. Ngưng tụ tất cả lực lượng của nó hiện giờ cũng chỉ có được một viên rất nhỏ.”
“Tuy vậy, cũng đủ để mở ra Trụ Thiên Thần Cảnh một lần trong thời gian ngắn.”
Vân Triệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cảm thấy ấm áp, cảm động trong tim.
Thiếu nữ mộc linh cùng chung tính mạng với hắn trước mắt, vĩnh viễn bầu bạn với hắn một cách yên lặng, trả giá vì hắn một cách yên lặng.
Ngưng tụ tàn lực của Trụ Thiên Thần Giới, nghe như đơn giản, kỳ thực không biết phải tiêu hao bao nhiêu tinh lực và hồn lực. Dù sao, bọn họ cưỡng đoạt Trụ Thiên Châu mới mấy tháng ngắn ngủi, Hòa Lăng còn chưa thể điều khiển hoàn mỹ. Mà lực lượng ở cấp độ Trụ Thiên Châu, muốn dẫn dắt thì khó biết bao.
“Có thể mở ra bao lâu?” Trong chốc lát, hắn không đành lòng cự tuyệt, Vân Triệt hỏi.
“Ba năm.” Hòa Lăng trả lời: “Nhưng bởi vì lực lượng này quá yếu đuối, Trụ Thiên Thần Cảnh mới mở không thể thành công can thiệp pháp tắc thời gian như lần trước, đại khái chỉ có gấp trăm lần.”
“Chỉ là... ba năm trong Trụ Thiên Thần Cảnh, thời gian trong hiện thế sẽ lưu chuyển khoảng mười một ngày.”
“Số người tiến vào Trụ Thiên Thần Cảnh nhiều nhất là hai người. Mỗi khi nhiều thêm một người, thời gian có thể chống đỡ đều sẽ rút ngắn nhanh chóng.”
Năm đó, sau đại hội Huyền Thần của Đông Thần Vực, Trụ Thiên Thần Cảnh trả giá bằng tất cả sức mạnh để mở ra, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, chứa được ngàn người, hơn nữa còn mở đến ba ngàn năm, tương ứng thời gian trong hiện thế cũng chỉ có ba năm.
Chẳng những thời gian mở ra rất dài, mà lần đó Trụ Thiên Thần Cảnh thực hiện can thiệp thời gian ước chừng gấp nghìn lần.
Bây giờ Hòa Lăng dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể mở ba năm, thời gian lại chỉ được bị tăng gấp trăm lần... đi ra sau khi Trụ Thiên Thần Cảnh sụp đổ, thì thời gian hiện thực trôi qua ước chừng mười một ngày.
“Thời gian ba năm rất ngắn, đối với huyền giả khác, rất có thể sẽ không có bất cứ biến hóa nào, nhưng chủ nhân thì khác. Thời gian này cũng đủ cho chủ nhân thực hiện một lần tiến cảnh rất lớn, không biết chừng có thể thành công đột phá Thần Chủ cảnh. Như vậy, có lẽ chủ nhân lại hoàn thành một lần lột xác kỳ tích. Đến lúc đó, trước mặt chủ nhân, uy hiếp của Long Thần Giới lập tức sẽ nhỏ hơn rất nhiều... rất nhiều.”
“Hơn nữa, thời gian mười một ngày, sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng đến mệnh lệnh chủ nhân vừa mới truyền ra.”
Hòa Lăng cố gắng nói, nàng nâng vầng sáng thần thánh tái nhợt trong tay lên, nhìn Vân Triệt, ánh mắt chứa đựng sự chờ mong.
Ánh mắt xanh biếc của thiếu nữ mộc linh gần trong gang tấc vẫn hơi run lên, sóng mắt như lưu ly, nàng rất sợ hắn cự tuyệt... Đó là một loại quan tâm và cảm mến không thể thuần túy hơn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hòa Lăng, ngươi biết, chúng ta không chờ được... nhiều thêm một ngày, cũng không chờ được.” Vân Triệt cố gắng dùng giọng ôn hòa, nhưng lại rất kiên quyết nói.
Ánh sao trong mắt thiếu nữ nhanh chóng ảm đạm, nàng nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng chỉ có mười một ngày...”
“Nhưng trong cảm nhận của ta, đó là ba năm.”
Hắn tiến về phía trước một bước, hai tay ôm nhẹ bờ eo mềm yếu như cành liễu của Hòa Lăng: “Nếu như ta có đủ lý trí và kiên nhẫn thì có lẽ ta đã luôn ẩn nấp ở Bắc Thần Vực. Với truyền thừa Tà Thần và truyền thừa Ma Đế vốn có trên người ta, một ngày nào đó, ta tự tin có thể một mình nghiền ép Long Hoàng, thậm chí một mình nghiền ép Long Thần Giới.”
Hết chương 1856.