Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1765 - Chương 1857. Mị Âm, Ánh Nguyệt (2)

Chương 1857. Mị Âm, Ánh Nguyệt (2)
Chương 1857. Mị Âm, Ánh Nguyệt (2)

“Nhưng, chúng ta không chờ được. Đừng nói là ngàn năm vạn năm, ngay cả mười năm ta cũng không thể chờ đợi, từ khi ta chạy ra khỏi Đông Thần Vực đến khi bước ra Bắc Thần Vực... tổng cộng là bốn năm.”

“Thù hận là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, khi ta lạc lối trong thù hận, ta vẫn không thể chịu đựng được thù hận tàn nhẫn cắn nuốt một lần rồi thêm một lần nữa.”

“Trong bốn năm này, linh hồn của ta mỗi phút mỗi giây đều như bị tan chảy, nung khô trong luyện ngục... Mỗi lần nhắm mắt lại, ta đều sợ hãi mình bỗng nhiên ngủ say, bởi vì không hề báo thù, không hề giết hết những kẻ đáng chết kia, cho dù trong mơ, ta cũng không có mặt mũi đi gặp cha mẹ ta, Vô Tâm, Thải Y, Tuyết Nhi...”

“Mối thù này, khiến ta không biết bao nhiêu lần muốn phát điên phát cuồng... Mỗi một lần, ta phải dùng hết sức mới có thể đè xuống.”

Về chuyện này, điều hắn cảm thấy may mắn nhất là có thần nữ Thiên Diệp Ảnh Nhi để hắn có thể phát tiết bất cứ lúc nào.

“Khi ta quyết ý bước ra khỏi Bắc Thần Vực, máu nhuộm chư thiên, thời điểm đó gần như đã là mức cực hạn mà ta có thể chịu đựng.”

“Ta biết, ta đều biết.” Hòa Lăng cuống quít thu hồi vầng sáng trắng trong tay. Nàng nghiêng người về phía trước, dùng sức ôm chặt Vân Triệt. Nàng đã từng bị thù hận cắn nuốt linh hồn, cắn nuốt lý trí. Nàng quá rõ đó là một loại tra tấn đau đớn đến nhường nào...

Nàng đã báo được mối thù lớn, tự trách mình lấy danh nghĩa quan tâm ép buộc hắn.

Vân Triệt nói: “Không cần lo lắng, ta không dám nói mình có bao nhiêu lý trí, nhưng cho dù ta bị thù hận cắn nuốt thế nào, cũng phải tích lũy đủ tự tin trước. Dù sao đối với ta, chuyện càng không thể chịu đựng được hơn việc không thể báo thù là uổng mạng.”

“Thời cơ cuối cùng mà ta quyết định chính thức duỗi ma trảo báo thù, Ma Hậu và Thiên Ảnh không biết, chỉ có Hòa Lăng ngươi biết.”

Hòa Lăng dựa sát vào lồng ngực Vân Triệt.

Vân Triệt ngẩng đầu, mắt tràn đầy tối tăm: “Trong sáu giới của Tây Vực, có bốn giới là Long, ‘sức mạnh kia’ mà ta thành công hợp nhất cuối cùng chính là món quà lớn nhất mà ta chuẩn bị cho bọn họ. Đó mới là át chủ bài chân chính của ta.”

“Trước mặt Ma Hậu, ta không thể nói quá chắc chắn. Bây giờ, ta không chỉ nắm chắc mười phần có thể giết Long Bạch, mà... ta cũng có ít nhất bảy phần nắm chắc diệt sạch Long Thần Giới!”

“Hơn nữa, cho dù ta bại, thậm chí có biến số gì khiến ta thất bại cực kì triệt để, cùng lắm thì ta lại lui về Bắc Thần Vực, ẩn nấp một lần nữa. Lúc đó, cho dù có dày vò, nhưng có ngươi làm bạn, ta nhất định có thể chịu đựng được đến lần báo thù tiếp theo.”

“Cho nên...” Vân Triệt cúi đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thoảng qua bên tai thiếu nữ: “Không cần lo lắng cho ta, càng không cần liều mạng vì ta như thế, ngươi chỉ cần yên tĩnh ở bên ta, nhìn ta là tốt rồi.”

Dựa vào lòng Vân Triệt, Hòa Lăng nhắm đôi mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng rung động.

“Vâng, ta nghe chủ nhân.”



Nam Thần Vực và Đông Thần Vực, từng mạch nước ngầm đang phun trào trong im lặng, cuối cùng tụ lại hướng về Thập Phương Thương Lan Giới.

Từ sau khi Phi Diệt Long Thần thua trận, Tây Thần Vực đã rơi vào yên lặng, lại không có tin tức gì truyền ra. Người ngoài vực suy đoán, bọn họ đang chờ đợi Long Hoàng trở về.

Vừa bị thiệt hại lớn, trước khi Long Hoàng về giới, có lẽ Long Thần Giới sẽ cố nén không có hành động gì quá trớn với Ma tộc.

Thời gian trôi qua ngày nối ngày, khí tức của Thập Phương Thương Lan Giới cũng càng thêm âm u, ngột ngạt, từng luồng khí tức hắc ám dần dần hưng phấn khó mà đè nén không ngừng rung chuyển không gian vương giới Nam Vực này.

Cách ngày Vân Triệt quyết định tấn công Long Thần Giới còn lại bảy ngày cuối cùng. Lúc này, Trì Vũ Dao đang suy diễn chiến cuộc, Thiên Diệp Ảnh Nhi còn ở Đông Thần Vực chưa về. Trên dưới Ma tộc đều đang hết lòng chuẩn bị chiến đấu, bọn họ điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức tối đa, từng bộ huyền khí, ma khí cũng đều nạp đầy năng lượng đến cực hạn.

Một ngày này, một chiếc huyền châu cỡ nhỏ hạ xuống, Thập Phương Thương Lan Giới lại nghênh đón hai vị quý khách.

“Vân Triệt ca ca!”

Cửa thuyền vừa mở ra, bóng người chưa xuất hiện, một âm thanh lanh lảnh như ngọc rơi châu lăn đã truyền đến, vô cùng vui mừng, vang vọng, hoàn toàn không để ý nơi này là nơi nào, xung quanh có ai tồn tại, chỉ muốn thỏa thích phóng thích vui mừng và sự mong nhớ của mình.

Váy đen lay động trên không, Thủy Mị Âm bay ra từ trong huyền châu như linh điệp màu đen. Trong cảm giác của nàng chỉ còn lại bóng dáng và hơi thở của Vân Triệt. Nàng dùng sức nhào vào lòng hắn, sau đó ôm chặt eo của hắn, vùi khuôn mặt vào lồng ngực của hắn, cọ qua cọ lại, hai gò má như hoa sen mới nở nhiễm giọt sương, xinh đẹp vô ngần.

“Sao ngươi lại tới rồi?” Hai tay Vân Triệt nâng lên gương mặt của Thủy Mị Âm, đôi tay cảm thấy làn da trơn mềm như ngọc, trong lòng mềm mại.

Hắn không cần đoán, nhất định là Thiên Diệp Ảnh Nhi truyền âm thông báo.

“Ta đương nhiên phải tới,” Thủy Mị Âm ngước mắt nhìn Vân Triệt, đôi mắt như ngôi sao trong bóng tối không nỡ rời đi dù chỉ một giây: “Nhưng không chỉ có ta.”

Trong huyền châu, bóng dáng một nữ tử uyển chuyển như tiên chậm rãi đi ra, nàng mặc váy dài màu xanh của biển, dây lụa bồng bềnh, váy nàng cuộn nhẹ trên đất như ánh trăng phản chiếu trong dòng nước chảy.
Hết chương 1857.
Bình Luận (0)
Comment