Khí chất của nàng vẫn thanh nhã xuất trần như cũ, cần cổ trắng như ngọc, ưu mỹ mà ngạo nghễ, tóc đen dài tới thắt lưng giống như Thủy Mị Âm. Ánh mắt nàng liếc tới, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh như tràn đầy sắc hoa, hơi thu liễm vẻ thanh lãnh, càng tỏa ra tao nhã tuyệt mỹ.
“Giới Vương Lưu Quang?” Nhìn bóng dáng màu xanh biển bồng bềnh đáp xuống, Vân Triệt hơi ngạc nhiên.
Thủy Mị Âm đến, hắn không quá kinh ngạc. Nhưng Thủy Ánh Nguyệt... nhận được tin tức “mạnh mẽ tấn công Long Thần Giới”, sự xuất hiện của nàng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thủy Ánh Nguyệt hơi thi lễ, nói: “Bái kiến Ma Chủ. Đông Thần Vực còn đang chìm trong sợ hãi, vậy mà trong chớp mắt Nam Thần Vực đã bị Ma Chủ giẫm đạp dưới chân. Quả nhiên, Ma Chủ không hổ là kỳ nhân vạn cổ chưa từng có, bất cứ ai cũng không thể phỏng đoán.”
“Giới Vương Lưu Quang,” Ánh mắt Vân Triệt ngưng lại, trong giọng nói ẩn chứa cảnh cáo: “Ngươi đã nhận được tin tức thì nên biết đối thủ trong trận chiến tiếp theo của ta là ai. Ngươi xuất hiện ở nơi đây, không sợ đến lúc đó ta thua trận, Lưu Quang Giới không còn đường lui sao?”
Thủy Ánh Nguyệt lại cười nhạt một tiếng, lần đầu tiên in dấu nét mặt tươi cười quá trân quý, hiếm thấy của nàng trong trí nhớ Vân Triệt: “Mị Âm và ngươi đã có hôn ước từ lâu, đã nhận định ngươi là người trong Ma tộc. Còn ta, ta đi một mình. Ngoài Dao Khê Kiếm làm bạn ta từ trước đến giờ, ta không mang theo một người hay một vật nào của Lưu Quang Giới.”
“Cho nên, giờ khắc này ta không phải Giới Vương Lưu Quang, chỉ là một tỷ tỷ không yên lòng với sự an nguy của muội muội mà thôi. Nếu Ma Chủ không chê, gọi ta Ánh Nguyệt là được.”
“...” Vân Triệt nhẹ gật đầu, không nói tiếp.
“Mặt khác, đây cũng là ý nguyện của phụ thân ta.” Thủy Ánh Nguyệt cười yếu ớt lần nữa, sau đó nhìn thật sâu vào Thủy Mị Âm dính trên người Vân Triệt, thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Trước trận chiến ác liệt với Long Thần Giới, chưa biết vận mệnh tương lai, cũng không biết cuối cùng Lưu Quang Giới sẽ đi về đâu... Nhưng, nàng chỉ cần ở bên cạnh Vân Triệt, thì luôn luôn hân hoan nhảy cẫng như một tinh linh không nhiễm bụi trần, không bi thương.
Trước kia, nàng sẽ thầm than muội muội ngu dại. Bây giờ, nàng lại càng ngày càng có một loại ao ước không thể hiểu được.
Yêu, hận đều cắt đứt, không hối hận, vô địch, có lẽ, đây mới là cuộc đời sống không uổng phí nhất.
“Ta sẽ ghi khắc tình nghĩa Lưu Quang Giới.” Vân Triệt nhìn Thủy Ánh Nguyệt, cũng mỉm cười nhàn nhạt: “Và tình nghĩa của ngươi.”
“... ?” Gợn sóng trong mắt dừng lại, Thủy Ánh Nguyệt hơi ngơ ngác.
Trong khoảng thời gian này, Thủy Mị Âm nói với nàng rất nhiều lời kỳ quái, hơn nữa, Vân Triệt bỗng nhiên cười nhạt, khiến trong thoáng chốc nàng không có cách nào phân biệt lời Vân Triệt nói là “tình nghĩa” hay “tình ý”. Nàng đành phải quay mặt đi, để lại một bên mặt bên xinh đẹp, trắng như ngọc cho Vân Triệt, rồi nhẹ giọng nói: “Ma Chủ nói quá lời, trận chiến với Long Thần Giới, cho dù có kết quả thế nào, cũng xin Ma Chủ ít nhất hãy bảo vệ tốt tính mạng của mình.”
“Đương nhiên.” Vân Triệt nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm, mỉm cười nói: “Mặc dù vận mệnh rất tàn khốc, nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều sự vật tốt đẹp khiến người không nỡ bỏ qua, như nét tươi cười vui mắt vui lòng của Mị Âm và Ánh Nguyệt. Cho nên, cho dù có kết quả thế nào, ta cũng không nỡ chết.”
“...” Có lẽ là bởi vì mình quá mẫn cảm trong khoảng thời gian này, Thủy Ánh Nguyệt luôn cảm thấy trong lời nói của Vân Triệt có chút mập mờ nhỏ bé.
Trái tim hơi xao động, ngón tay ngọc của Thủy Ánh Nguyệt không tự giác hơi co lại. Nàng vuốt cằm nói: “Vậy là tốt rồi, có câu nói này của ngươi, Mị Âm cũng có thể yên tâm hơn nhiều... Ta đi thăm hỏi Ma Hậu, xin lỗi, không tiếp được.”
Huyền khí dao động như sóng biếc, gợn nước chỉ nổi trong không gian mơ hồ thêm chút hỗn loạn rất nhỏ.
“Ha ha!” Thủy Mị Âm bỗng nhiên yêu kiều cười ra tiếng trong lòng hắn.
“Cười cái gì?” Bàn tay Vân Triệt vuốt ve gò má nàng, không nỡ buông ra.
“Hừ, vừa rồi ngươi lại trêu chọc tỷ tỷ của ta ngay trước mặt ta, còn hỏi vì sao ta cười?” Cái mũi ngọc của nàng vểnh lên, trong âm thanh trách cứ không có ý giận dỗi, lại có chút vui vẻ và đắc ý mơ hồ.
“Trêu chọc tỷ tỷ ngươi?” Vân Triệt lập tức bật cười, hai tay xoa mặt nàng như nhào nặn bột mì: “Nói lời ngốc gì đó, nàng là tỷ tỷ ngươi đó! Đại chiến sắp nổ ra rồi, ta nào có loại tâm tư kỳ lạ này được chứ.”
“Hừ hừ,” Nét cười đong đầy trên gương mặt Thủy Mị Âm: “Cho dù ngươi không để tâm, nhưng ánh mắt và lời nói, hành động vẫn rất thành thật.”
Vân Triệt: “...”
“Hai tháng này, mỗi ngày ta đều nhắc tới ngươi trước mặt tỷ tỷ,” Mắt Thủy Mị Âm mang vẻ giảo hoạt. Nàng ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: “Ta còn ‘vụng trộm’ nói cho tỷ tỷ, ngươi vẫn có ý tưởng không nên có đối với nàng, thường xuyên vụng trộm nhìn bóng lưng nàng, còn nhờ ta hỏi nàng có muốn làm tiểu lão bà của ngươi hay không.”
“~! @# $%...” Vân Triệt mở lớn mắt, da đầu tê dại trong nháy mắt: “Ta... ta đã nói lúc nào!”
“Đương nhiên là ngươi chưa từng nói.” Thủy Mị Âm dùng sức nháy mắt một cái.
“Chậc.” Vân Triệt hít vào một hơi.
Hết chương 1858.