Liếc nhìn hai người dính sát vào nhau từ xa, Thái Chi không nói gì, không dừng lại mà hờ hững rời đi.
Vân Triệt vừa muốn mở miệng, Thủy Mị Âm lên tiếng gọi nàng trước: “Thái Chi tỷ tỷ.”
“...” Chần chờ trong giây lát, Thái Chi vẫn dừng chân, xoay người lại. Ánh mắt hai nữ tử chạm vào nhau. Rõ ràng đều là mắt đen mà một người u ám như vực sâu, một người lại sáng lạn, rực rỡ như bầu trời sao.
“Tỷ tỷ?” Thái Chi lạnh nhạt mở miệng, không biết là đang nghi hoặc xưng hô này, hay đang bày tỏ bất mãn.
Tính theo năm tháng lưu chuyển bình thường, Thủy Mị Âm nhỏ hơn Thái Chi mấy tuổi, nhưng nếu tính nghiêm ngặt đến ba nghìn năm trong Trụ Thiên Thần Cảnh... thì Mị Âm lớn hơn Thái Chi ba nghìn tuổi.
Ai gọi ai là tỷ tỷ, đây quả thật là một vấn đề rất phức tạp, xoắn xuýt.
Nhưng Thủy Mị Âm lại không có chút xoắn xuýt nào.
“Ta là Thủy Mị Âm xuất thân từ Lưu Quang Giới, vị hôn thê của Vân Triệt ca ca.” Thủy Mị Âm trịnh trọng tự giới thiệu với Thái Chi.
“Biết.” Thái Chi trả lời rất ngắn gọn, lạnh nhạt.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Thái Chi, Thủy Mị Âm vẫn cười nói tự nhiên như cũ: “Vậy... Thái Chi tỷ tỷ, ta mượn Vân Triệt ca ca một ngày trước, ngày mai sẽ trả lại cho ngươi.”
Nhìn qua Vân Triệt, Thái Chi “bỗng” quay mặt đi, lạnh giọng nói: “Hắn cũng đâu phải của một mình ta, không cần trả lại cho ta.”
Nói xong, nàng phóng thích huyền khí, rời đi khỏi không gian đang rung động trong nháy mắt.
Vân Triệt há hốc mồm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
Những năm này, Thái Chi thực sự thay đổi quá lớn.
Hắn rõ ràng nhớ năm đó khi gặp gỡ lần đầu, nàng mặc một bộ váy lụa nhiều màu, như một tinh linh đáng yêu, ngọt ngào, xinh đẹp vô cùng. Thông qua dấu vết để lại, nàng rất thông minh đoán ra thân phận của hắn, lại lấy danh nghĩa “Tiểu Mạt Lỵ”, trêu đùa hắn từ đầu đến cuối.
Bây giờ... nàng như phong kín thế giới trước kia của mình, ép mình bước vào một thế giới khác, đen tối, không ánh sáng.
Cúi đầu xuống, hắn phát hiện Thủy Mị Âm đang nhìn chằm chằm phương hướng Thái Chi rời đi. Nàng nhìn rất lâu mà vẫn không thu hồi ánh mắt.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Vân Triệt hỏi.
Thủy Mị Âm khép mở đôi môi, nhẹ nhàng nói: “Đang nhìn một... cô nhóc cố gắng dùng lạnh lùng, tối tăm, thù hận bọc mình lại thật chặt, kì thực trong lòng lại hoang mang, cô đơn, hiu quạnh, lo được lo mất, sợ hãi chính mình, càng sợ người nàng để ý chán ghét mình...”
“...” Trong lòng Vân Triệt hơi rung động.
“Vân Triệt ca ca,” Thủy Mị Âm ngẩng đầu, tiếng nói mềm nhũn: “Lần sau, ngươi đừng mặc cho nàng tránh đi, phải đuổi kịp nàng, ôm chặt nàng, nàng giãy dụa, ngươi phải ôm chặt hơn... Nàng sẽ không còn sức lực lại thoát khỏi.”
“Nàng nhìn như không cần bất cứ ai, kỳ thật... nàng càng cần ngươi hơn ta, hơn bất cứ ai.”
Ánh mắt Vân Triệt nhìn về phương hướng Thái Chi rời đi một lần nữa. Hắn trở nên thất thần, sau đó mỉm cười nói: “Ngươi luôn thích nói những lời kỳ lạ nhỉ... chúng ta đi thôi.”
…
Hai người tay trong tay, sóng vai bay trên không Thập Phương Thương Lan Giới, thu hết một vùng vương giới bao la xanh thẳm vào tầm mắt.
“Gần đây phụ thân ngươi an dưỡng thế nào?” Vân Triệt hỏi.
“Trạng thái của phụ thân rất tốt, nhất là sau khi biết huyền lực của mình có thể khôi phục hoàn chỉnh, tâm tình cũng khá hơn nhiều.” Thủy Mị Âm cười vui vẻ trả lời.
Vân Triệt áy náy nói: “Biến cố ở Nam Thần Vực quả là bất ngờ, khiến ta vẫn chưa thể đi chữa thương cho Thủy tiền bối. Đợi đến sau khi giết chết Long Bạch, phá tan Long Thần Giới, ta sẽ về Lưu Quang Giới cùng ngươi.”
“Lần này ngươi phải nói lời giữ lời đó.” Thủy Mị Âm ôm bàn tay Vân Triệt để lên trước ngực, để hắn cảm nhận trái tim mình đang đập mạnh một cách rõ ràng.
Bên dưới là huyền giả Bắc Vực không ngừng lướt qua, phóng thích khí tức hắc ám. Bọn họ cảm thấy khí tức của Ma Chủ Vân Triệt, có người lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Vân Triệt, sẽ quỳ lạy trên mặt đất ngay lập tức, cúi đầu thật thấp, thành kính bày tỏ sự kính ngưỡng và trung thành của mình với Ma Chủ.
Tất cả huyền giả gần Bắc Vực đều như thế, từ Giới Vương, cho tới ma binh đều không ngoại lệ.
“Chưa từng có Giới Vương, Thần Đế nào được sùng kính như vậy.” Thủy Mị Âm cảm thán: “Vân Triệt ca ca, ta càng ngày càng tin tưởng, trong ý chí của bọn họ, bọn họ không chỉ chiến đấu vì Bắc Thần Vực. Có lẽ, bọn họ cũng cam lòng chiến đấu vì ngươi mà không hối hận, thậm chí không sợ sinh tử.”
Thủy Mị Âm cảm thán vài câu tùy ý, lại là chạm đến nơi đáy lòng mà Vân Triệt không muốn chạm vào.
“Ta chỉ là một người dẫn dắt Bắc Thần Vực đã chờ đợi thời cơ này thật lâu, không có ta, vào một thời đại nào đó có lẽ sẽ xuất hiện một người khác thích hợp hơn. Thay đổi nhận thức về hắc ám và vận mệnh của Bắc Thần Vực mới là mong muốn của bọn họ qua nhiều thế hệ, thân phận ‘Ma Chủ’ đơn thuần căn bản không thể sánh bằng.”
Thủy Mị Âm hơi há miệng ra, còn muốn nói tiếp điều gì, nhưng nhìn thấy Vân Triệt nhìn thẳng phía trước, cố gắng không tiếp tục nhìn về phía ánh mắt bên dưới, nàng không mở miệng tiếp, mà tươi cười rạng rỡ: “Sắp ra khỏi Thương Lan Giới rồi. Oa! Mau nhìn, nơi đó có một vùng tinh giới màu đỏ tím, trông như chiếm cứ lôi mạch, chúng ta qua bên kia xem trước đi.”
“Được!”
Đương nhiên Vân Triệt sẽ không cự tuyệt, quỹ tích bay của hai người hơi lệch đi, bay về phía thế giới phóng ra ánh sáng màu tím kia.
Cứ như vậy, Vân Triệt thả lòng tâm trạng, cả hành trình ngắm cảnh cùng Thủy Mị Âm, dần dần tới gần Thất Tinh Giới mà nàng ngóng trông.
Hết chương 1860.