Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1770 - Chương 1862. Cá Lọt Lưới

Chương 1862. Cá lọt lưới
Chương 1862. Cá lọt lưới

Thủy Mị Âm hét với “ông lão” có khuôn mặt nhăn nhúm và mái tóc hoa râm. Căn bản tu luyện của hắn chỉ mới bước vào Vương Huyền cảnh, và tức là tuổi thọ của hắn không thể kéo dài quá năm trăm năm. Trước mặt hắn ta có một đống đá cổ có hình dạng kỳ lạ, và có vẻ như hắn ta chắc phải là chủ của một sạp hàng thường xuyên bày bán ở đây.

Thủy Mị Âm tuy che giấu ngoại hình, tuy rằng nàng sở hữu Vô Cấu Thần Hồn chẳng thể phóng ra một chút hồn lực nào, nhưng lại có mị lực vô hình khiến người ta không thể chống lại, cho nên ở trước mặt nàng sẽ không có ai nghi ngờ.

Đối mặt với câu hỏi của Thủy Mị Âm, vẻ mặt lãnh đạm của “ông lão” lập tức trở nên dịu dàng, hắn cười nói: “Tiểu cô nương, ngươi đến không đúng lúc rồi. Chỉ bảy ngày trước, Khởi Mộng Hiên đã đóng cửa rồi, người ở bên trong cũng không còn ở Thất Tinh Giới nữa rồi. “

“Đóng cửa sao?” Thủy Mị Âm giật mình, hỏi: “Tại sao lại đóng cửa chứ? Nó nổi tiếng như vậy, đáng ra phải kinh doanh thật tốt mới đúng chứ.”

“Không liên quan gì đến chuyện này.” Ông lão cười và thở dài: “Ma tộc của Bắc Thần Vực đã xâm chiếm Nam Thần Vực của chúng ta, Nam Minh Thần Giới cũng không còn nữa, ba Vương Giới là Thương Lan, Hiên Viên, Tử Vi cũng không... Hầy! “

“Mặc dù bây giờ vẫn còn có thể gọi là yên bình, nhưng có lẽ lũ Ma nhân kia sẽ tàn phá khắp nơi, và khi đó chúng ta sẽ là con cá nằm trên thớt thôi.”

Vân Triệt: “...”

“Bây giờ không riêng gì Thất Tinh Giới, mà bất kỳ Tinh Giới nào xung quanh, chỉ cần gia đình phú quý một chút thì đều bắt đầu chạy trốn hay cũng đang chuẩn bị chạy trốn. Nơi tốt nhất để đến tất nhiên là Tây Thần Vực, nơi Long Thần Giới cư ngụ, nhưng nơi đó không phải người bình thường nào cũng tới được. Hơn nữa không thể không tạm thời giấu khí tức đục ngầu của hạ giới đi được. “

“Còn những người như chúng ta đây thì,” ông lão lắc đầu: “Chúng ta chỉ có thể cam chịu số phận. Nếu trong tương lai, Ma tộc bị Long Thần Giới tiêu diệt thì không sao, còn lỡ như... haizz, ta chẳng dám nghĩ đâu. “

Vẻ mặt của Thủy Mị Âm có chút ảm đạm: “Vậy thì... Ông lão có biết đám người Khởi Mộng Hiên đã trốn đi đâu không?”

“Ta không biết. Nếu thực sự muốn biết, ngươi có thể thử hỏi đám thợ điêu khắc Ngưu Tạp ở quầy bên cạnh đi.”

“... À, cảm ơn ông lão.”

Quay về bên cạnh Vân Triệt, đầu Thủy Mị Âm hơi cúi xuống, và trên mặt nàng ấy chẳng có lấy nổi một nụ cười nào.

“Có vẻ như là một chuyến đi không được gì rồi.” Vân Triệt hướng mắt nhìn vẻ mặt của nàng.

Nàng ấy mím nhẹ môi, khi ngước mắt lên, nàng ấy đã nở nụ cười tươi như hoa: “Sao mà có thể vậy được chứ, có Vân Triệt ca ở bên, dù đi đâu, làm gì, ta cũng đều là người hạnh phúc nhất.” “

“...” Vân Triệt nhìn nàng một cái, ánh mắt như có ẩn ý sâu xa: “Khởi Mộng Hiên không thể không đi được, vậy hiện tại chúng ta phải đi đâu đây? Trở về Thương Lan ư?”

“Đừng.” Thủy Mị Âm siết chặt lòng bàn tay, mặc kệ đám người xung quanh đang huyên náo, áp chặt thân thể mảnh mai vào người hắn: “Hiện tại ta chỉ còn có một mình Vân Triệt ca thôi, nên ta không muốn trở về sớm như vậy đâu. Ở đây sống động như vậy, thì dù cho Khởi Mộng Hiên không còn nữa, chắc chắn cũng vẫn sẽ có nhiều thứ ngon và thú vị khác. Đi thôi, hãy qua đó xem thử. “

Không còn quan tâm đến chuyện của Khởi Mộng Hiên, Thủy Mị Âm đã đẩy hắn vào phía sâu trong Thương Vực hơn nữa.

Sau hai canh giờ dạo quanh Thất Tinh Thương Vực, Thủy Mị Âm đã mua được rất nhiều thứ kỳ lạ.

Ban ngày ở đây rất ngắn, trời vừa sáng đã tối lúc nào không biết, Thủy Mị Âm đang nắm tay Vân Triệt đi dạo bên ngoài Thất Tinh Thương Vực, tay cầm một đống xiên đường đủ màu sắc, dạo khắp các con đường trong thành phố lớn nhỏ, mọi nơi trong hạ giới, lại còn ăn nom đến ngon miệng.

Trong khi cười nói vui vẻ, họ đi lang thang và ngẫu nhiên đến một khu rừng cằn cỗi, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng chim muông và thú dữ, không có dấu vết của con người.

Đúng lúc này, bốn bóng người phía trước lao ra, kèm theo một tiếng giễu cợt trầm thấp: “Này, đứng lại.”

Bốn người, hai người là Thần Nguyên cảnh hậu kỳ, và hai người là Thần Hồn cảnh trung kỳ. Khí tức của bốn người không nhẹ cũng không nặng áp chế hai con mồi có linh khí yếu ớt đang không thể phản kháng được. Đôi mắt của chúng cố ý nhìn qua họ…

“Tội nghiệp, ngươi vừa ra khỏi Thất Tinh Thương Vực sao?” Tên cầm đầu khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng sáng chói sắc bén: “Muốn sống, chỉ cần ngoan ngoãn đưa Huyền Tinh trên người… “

Quá mệt khi phải lãng phí những lời nói nhảm nhí, thậm chí còn chẳng muốn động ngón tay, một luồng sáng đen lóe lên trong mắt Vân Triệt, cả bốn người lập tức hóa thành bột đen và tản ra theo gió.

Cướp trúng phải tên Ma Chủ, không biết nên nói là quá may mắn hay là quá xui nữa.

Thủy Mị Âm đặt cây xiên đường đầy màu sắc xuống và nói khẽ, “Thất Tinh Giới là một Tinh Giới chủ yếu làm ăn, vô số người từ các Tinh Giới khác đổ về Tinh Giới Thất mỗi ngày, vì vậy họ sẽ được bảo vệ bởi những quy tắc được đặt ra bởi nhiều Tinh Giới cao hơn. Ví dụ như phía trên Thương Vực không được điều khiển huyền châu cỡ lớn, trong thành thì không được phóng ra linh khí quá mạnh…”

“Việc bắt nạt người khác và tỏ ra kiêu ngạo lại càng là điều cấm kỵ. Nếu ai phạm phải thì nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

“Nhưng... nếu như ở đây đã bắt đầu có những tên cướp như này, hơn nữa trên người còn nồng nặc mùi máu tươi, thì chắc không chỉ cướp bóc, mà còn giết cả người.”

“...” Vân Triệt không nói gì, mà là yên lặng lắng nghe.

“Các cuộc chiến của các tầng cao, các tầng thấp sẽ không có tư cách tham gia, họ gần như không hề có chút khả năng can thiệp gì, và có vẻ như họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng trên thực tế, họ có thể là những người bị ảnh hưởng nhiều nhất.”

“Ngay cả Tinh Giới để trao đổi thương mại mà cũng loạn rồi. Trật tự đã sụp đổ đến mức như nào, khó có thể tưởng tượng được những Tinh Giới khác thì sao...”
Hết chương 1862.
Bình Luận (0)
Comment