Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1771 - Chương 1863. Cá Lọt Lưới (3)

Chương 1863. Cá lọt lưới (3)
Chương 1863. Cá lọt lưới (3)

Nhìn về phía trước, nàng nói nhỏ: “Gió mạnh muốn quật đổ cây, nhưng bi kịch nhất lại là lũ kiến vô tội.”

Vân Triệt dừng lại và nhìn vào khuôn mặt của nữ tử bên cạnh và nói: “Đây là những gì ngươi muốn nói với ta hôm nay sao?”

“Hả?” Thủy Mị Âm dường như giật mình, quay đầu nhìn về phía Vân Triệt, chớp chớp mắt liên tục: “Không phải, ta chỉ là đột nhiên có chút xúc động.”

Vân Triệt hơi nghiêng người vươn tay kéo vai Thủy Mị Âm, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như ngọc, khóe miệng hiện lên nụ cười cưng chiều: “Đã đến giờ này rồi, ngươi còn không nói ra sự thật sao. “

“Vào thời điểm mấu chốt thế này, ngươi lại dẫn ta vượt qua Tinh Vực lớn như vậy tới đây chỉ vì một bát canh Phỉ Ngọc Liên Tâm thôi ư? Ngươi cho rằng ta là con heo con ba tháng tuổi sao.”

“Hì hì!”

Tiếng cười của Thủy Mị Âm phát ra bởi vì những lời nói hóm hỉnh và trẻ con từ miệng của Ma Chủ đang rất tức giận kia.

“Hơn nữa, bình thường ngươi rất thông minh. Lần này, để đưa ta đến đây, ngươi đã sử dụng một thủ đoạn thấp... ờm, thật là một thủ đoạn cứng nhắc quá đấy. Có vẻ như ngươi đang rất nóng lòng muốn nói hoặc chỉ cho ta thấy điều gì đó, đúng không?”

“...” Thủy Mị Âm vừa mở miệng, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lập tức khẽ cắn môi, tiếp theo khẽ hừ một tiếng: “Đó không phải là một thủ đoạn thấp hèn lắm, chỉ là bởi vì ta biết dù cho ta có yêu cầu vô lý như thế nào, Vân Triệt ca ca cũng sẽ không nỡ từ chối ta đâu. “

Ánh sáng trong mắt cũng có chút rối loạn, như thể đang loay hoay và do dự chuyện gì đó.

“Để ta đoán xem.” Vân Triệt cười và nói: “Ngươi hy vọng rằng, trận chiến khốc liệt giữa chúng ta với Long Thần Giới sẽ không liên lụy đến nhiều người vô tội nhất có thể, và… trong tương lai, khi ta thay thế Long Bạch làm người tối cao nhất trên thế giới, tổ chức lại trật tự, đối nhân xử thế, phải không? “

Đôi mắt của Thủy Mị Âm vẫn còn đang run rẩy, nàng ấy không gật đầu, cũng không lắc đầu… Một lúc sau, nàng nhìn Vân Triệt, cuối cùng nói: “Khi Thiên Diệp Ảnh truyền âm cho ta, ta đã nghe thấy sự lo lắng vô cùng sâu sắc. Vân Triệt ca ca rất muốn đánh bại Long Thần Giới, ta... ta thật sự rất lo lắng và sợ hãi... ta sợ rằng đằng sau sự háo hức của ngươi sẽ là... một sự nguy hiểm lớn. “

“Giống như ngươi đã từng đối mặt với Nam Minh Thần Giới, bất chấp mạo hiểm nguy hiểm rất lớn để có thể đạp đổ Nam Minh Thần Giới.”

“Cho nên... cho nên là...”

“…?” Vân Triệt hơi giật mình.

Những gì Thủy Mị Âm muốn nói dường như hoàn toàn khác với những gì hắn ta đã đoán.

“Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của ta là nói chuyện này với các ngươi. Nhưng... nhưng ta lại lo sợ và do dự. Cho đến giờ... ta vẫn không biết có nên nói ra hay không.”

“Ta... ta thực sự không biết có phải là thời điểm thích hợp hay không.”

Vân Triệt cau mày...

Có thể làm cho Thủy Mị Âm do dự như vậy, thậm chí có chút bối rối, chuyện mà nàng ấy muốn kể nhất định là không hề tầm thường.

Ta không thể chịu đựng được cảnh nữ tử ấy đang vật lộn với một tâm hồn đau đớn, hắn ta đưa tay lên và vỗ nhẹ vào vai Thủy Mị Âm: “Không sao đâu. Dù là chuyện gì, tốt hay xấu. Muốn nói thì cứ nói, hãy nói cho ta biết, còn không muốn nói, thì cũng...”

Giọng nói đột ngột dừng lại, Vân Triệt đột ngột quay đầu nhìn về phía tây nam, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

Lúc này Thủy Mị Âm cũng cảm thấy gì đó, nhìn về phía Vân Triệt, nhưng so với sự lạnh lùng trong mắt Vân Triệt, nàng ấy hơi bối rối khi mới nhìn qua đó

“Hừ, đúng sự là một duyên phận thật vi diệu.” Một tiếng ngâm nga bất thiện vang lên, Vân Triệt kéo bàn tay của Thủy Mị Âm: “Mị Âm, nghe theo nguyện vọng của bản thân, kể cả ta nữa, sẽ không có ai ép buộc được ngươi cả, cũng sẽ càng không có người buộc tội ngươi đúng hoặc sai. Trước khi ngươi suy nghĩ xong, chúng ta hãy đi bắt một vài con cá lọt qua lưới nào. “

Nói xong, hắn ta cầm lấy tay Thủy Mị Âm, giải phóng huyền khí và quét thẳng về phía tây nam.

Kể từ khi Nam Minh Thần Giới bị hủy diệt, các Ma tộc ở Bắc Vực dần dần trú ngự ở Nam Thần Vực, Thất Tinh Giới vốn luôn yên bình đã trở nên rất hỗn loạn.

Thảm họa vẫn chưa thực sự đến, nhưng bầu trời đã bị bao trùm trong bóng tối, nhân loại đã sắp phải đối mặt với hoảng loạn.

Các quy tắc và trật tự dần dần bị xé nát bởi những kẻ điên loạn, sự hoảng loạn và tội ác sẽ lan nhanh như một cơn bệnh dịch, phá hủy các quy tắc và trật tự, thậm chí còn nhiều hơn... cho đến một ngày nó hoàn toàn sụp đổ.

Bảy người, như bảy con sói đói khát máu, trong khoảng thời gian này đã điên cuồng giết những người có huyền khí yếu ớt. Có lẽ họ muốn thu thập đủ tài nguyên để chạy trốn đến các Tây Thần Vực xa xôi, hoặc chỉ lợi dụng bóng tối của bầu trời, để tùy ý trút bỏ dục vọng độc tài đã ăn sâu trong máu của họ.

Xét cho cùng, ngay cả Vương Giới cũng phải quỳ gối dưới chân của ác ma, vậy thì còn bận tâm gì đến việc phải đề cao lẽ phải và lương tâm cơ chứ.

Nhưng hôm nay, bọn họ đã chọn nhầm người.

Lúc cuối buổi hoàng hôn đã yên tĩnh hơn trước rất nhiều, một thiếu nữ chậm rãi bước tới.

Nàng ấy đang mặc một chiếc váy đơn giản màu xanh lá cây nhạt, hai ống tay áo dài từ vai xuống làm bằng sợi tơ trong mờ, nàng đung đưa cánh tay trắng nõn và mượt mà, một dải lụa màu xanh ở thắt lưng tạo nên một chuyển động không gì có thể sánh được.

Khuôn mặt nàng đẹp như những ngôi sao sáng và vầng trăng mờ ảo. Da trắng như tuyết, mặt đẹp như ngọc, mắt long lanh như nước.

Nàng ấy ăn mặc rất đơn giản, không lố lăng, đôi lông mi mảnh mong manh có chút đượm buồn. Nhưng mâu thuẫn hết sức, là trong lông mi và khí tức của nàng đều có một nét đẹp khó tả... nét đẹp mà Tinh Giới nhỏ bé này không thể có được.

Trong lòng bình thản, nàng ấy đang ôm một bé gái trông chỉ mới tám chín tuổi. Bé gái có ngoại hình có phần giống với nàng ấy, rất dễ thương. Nàng ôm chặt lấy bé gái, như thể ôm chặt cả thế giới của nàng.
Hết chương 1863.
Bình Luận (0)
Comment