Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1772 - Chương 1864. Nguyệt Thê Ly

Chương 1864. Nguyệt Thê Ly
Chương 1864. Nguyệt Thê Ly

Bảy con sói độc ác lặng lẽ chờ đợi con mồi ngây người một hồi lâu, cứ như chợt nhìn thấy một nàng tiên sương khói như trong mộng. Cuối cùng khi hoàn hồn và lao ra trong tư thế đang không thể nhịn nổi nữa, bọn họ đã hoàn toàn quên mất việc phải cướp đoạt huyền tinh rồi, chỉ có dục vọng điên cuồng tùy tiện và bỉ ổi.

Tuy nhiên, chúng chỉ kịp hú lên một tiếng, rồi đồng loạt ngã xuống đất, không còn một tiếng động.

Ngón tay ngọc ngà của thiếu nữ nhẹ nhàng thu lại, những tên này chỉ vừa mới hôn mê. Có bé gái ở bên cạnh, nàng không muốn phải giết người.

Mặc dù chỉ có một khoảnh khắc rất ngắn và một dấu vết rất yếu, nhưng thứ đang trào dâng giữa những ngón tay của nàng ấy chính là sức mạnh của Thần Chủ cảnh.

“Tỷ tỷ ơi, sao dạo này có nhiều kẻ xấu vậy?” Đứa bé hỏi, trong mắt không thấy được có chút gì là sợ hãi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nó gặp phải những chuyện tương tự như vậy.

Thiếu nữ mặc y phục màu xanh lắc đầu và nói nhỏ: “Trên đời này đã có rất nhiều kẻ xấu. Nhưng Uy Nhi đừng lo lắng, không ai có thể làm tổn thương chúng ta được đâu.”

“Vâng!” Bé gái gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười: “Dù có bao nhiêu kẻ xấu, cũng không thể đánh lại tỷ tỷ, nên ta sẽ không sợ đâu.”

“Đúng rồi, hôm qua ta thấy ông nội chuẩn bị huyền thuyền, nghe phụ thân nói muốn đưa chúng ta xuống hạ giới một thời gian, có đúng không?”

“Vậy là ngươi đã biết rồi sao.” Thiếu nữ y phục màu xanh nhẹ giọng an ủi: “Uy Nhi đừng lo lắng nha, bất kể chúng ta đi đâu, chúng ta đều sẽ...”

Ánh sáng đột ngột mờ đi.

Vẻ mặt của nữ tử mặc y phục màu xanh kia đột ngột thay đổi, và nỗi sợ hãi kinh hoàng dần dâng lên trong đôi đồng tử đã mở to gấp mười lần của nàng ấy. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay dịu dàng của bé gái và bất ngờ đẩy mạnh: “Uy Nhi, mau chạy đi… nhanh lên! “

Bé gái bị đẩy ra xa ngay lập tức ngã xuống đất, ngây người nhìn dung nhan của tỷ tỷ đang tái nhợt, và... đột nhiên ở phía trước xuất hiện một nam tử đang nắm trong tay một thiếu nữ mặc váy đen, toàn thân tỏa ra khí tức u ám.

Dưới ánh sáng mờ ảo liên tục, cả thế giới chìm trong âm thanh của những nỗi sợ hãi làm con người ta ngột ngạt.

“Vân... công... tử...” Thiếu nữ trong y phục màu xanh kia mất hồn lẩm bẩm, cứ như đang trong mơ... nửa là mơ, nửa ác mộng.

“Cẩn Nguyệt,” Vân Triệt nhẹ nhàng gọi tên thiếu nữ trong y phục màu xanh kia, khuôn mặt hắn từ từ lộ ra nụ cười nham hiểm nhất trên đời: “Thật sự là một điều ngạc nhiên thú vị khi thấy ngươi còn sống ở nơi này đấy.”

Giấc mộng hão huyền vừa rồi đã hoàn toàn tan tành bởi những lời lẽ cay nghiệt kia... Nam nhân trước mặt này đã không còn là Vân công tử năm xưa có đôi mắt dịu dàng khiến nhịp tim nàng lặng lẽ đạp nhanh nữa rồi, thay vào đó là tên đã phá hủy Nguyệt Thần Giới, đã giết chết Nguyệt Thần Đế, để gia đình của nàng ấy phải chạy trốn và đẩy toàn bộ Thần giới vào bóng tối trong nỗi sợ hãi với Ma Chủ của Bắc Vực.

Đồng tử co rút lại, thân thể không khỏi run lên, nàng đột nhiên nhào tới bé gái nhỏ đang ngồi dưới đất, dùng cánh tay lạnh lẽo ôm chặt lấy nó, trong đôi môi phát ra tiếng cầu xin đau lòng: “Ma Chủ, nó chỉ là một đứa trẻ, làm ơn ... làm ơn thả nó đi, ta sẽ không phiền ngươi phải động thủ đâu, ta sẽ... lập tức tự sát.”

Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, nhưng nụ cười đang hiện diện đó lại là một nụ cười đáng sợ, hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay đọng lại một đám sương mù đen, trong miệng thốt ra hai từ băng giá: “Chết đi.”

Cẩn Nguyệt, Lân Nguyệt, Dao Nguyệt, ba cận thần của Nguyệt Thần Đế Hạ Khuynh Nguyệt, trong số đó, Cẩn Nguyệt là người thân thiết nhất với nàng ấy. Hắn tận mắt chứng kiến Nguyệt Thần Giới sụp đổ, với sức mạnh hủy diệt toàn bộ Nguyệt Thần Giới cũng đủ khiến Nguyệt Thần cũng khó có thể trốn thoát, mà Cẩn Nguyệt mới chỉ tới cảnh giới Thần Chủ cảnh trung kỳ… làm sao nàng ta có sống sót được chứ?

Trừ khi nàng ấy không ở trong Nguyệt Thần Giới vào thời điểm đó!

Lý do không còn quan trọng nữa, nếu gặp phải thì nên loại bỏ tận gốc!

Hắn rất ghét Hạ Khuynh Nguyệt, và cực kỳ hận Nguyệt Thần Giới. Làm sao hắn có thể tha cho Cẩn Nguyệt trước mặt, người được Hạ Khuynh Nguyệt sủng ái nhất cơ chứ.

Dù cho năm đó, nữ tử này đã để lại cho hắn ta một tình cảm sâu đậm.

“Không, đừng!” Sợ hãi ôm chặt bé gái hơn, Cẩn Nguyệt hạ đầu gối quỳ xuống trước mặt Vân Triệt, đôi mắt đẫm lệ: “Ma Chủ muốn đối xử với Cẩn Nguyệt như thế nào đều được... mong Ma Chủ hãy tha cho muội muội của ta, nó chỉ là một đứa trẻ vô vội chưa hiểu chuyện, xin Ma Chủ...”

“Vô tội ư?”

Những lời cầu xin của Cản Nguyệt không những không khiến cho Vân Triệt nguôi ngoai một chút nào, ngược lại còn khiến khuôn mặt hắn lập tức trở nên nhăn nhó, giọng nói trong miệng phát ra trở nên chậm rãi và lạnh lùng: “Các ngươi mà cũng xứng nói ra hai chữ này trước mặt ta ư? Người nhà của các ngươi thì vô tội… Người nhà của ta… thì tất cả đều đáng chết sao!”

Cẩn Nguyệt sững sờ, không nói được lời nào.

Lúc này, bé gái nhỏ trong tay đột nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh người, nó thoát khỏi vòng tay của Cẩn Nguyệt, sau đó mở rộng vòng tay ra đứng trước mặt tỷ tỷ: “Người xấu… đừng làm tổn thương tỷ tỷ ta… đừng làm tổn thương tỷ tỷ của ta!!!”

Cơ thể bé gái kia run lên vì sợ hãi, nhưng đôi mắt ngấn lệ đầy kiên cường và quyết tâm ...

Nó khiến trái tim của Vân Triệt xúc động trong giây lát... nhưng nó chỉ là nhất thời mà thôi.

Bùm!

Một đòn tay không nặng không nhẹ đập vào gáy bé gái, khiến bé gái ngay lập tức hoa mắt, sau đó nó lặng lẽ hôn mê trong vòng tay của Cẩn Nguyệt.

“Ma Chủ,” Cẩn Nguyệt âm thầm và cẩn thận dùng sức mạnh của mình che đậy lên bé gái trong tay mình, đưa ra lời cầu xin cuối cùng của mình: “Chỉ cần ngươi để Uy Nhi đi, Cẩn Nguyệt sẽ… nguyện lấy nửa đời còn lại làm trâu làm ngựa cho ngươi…”

Không muốn nghe thêm nữa, ngón tay Vân Triệt đột nhiên chìa ra, và một âm thanh hắc ám vang lên trong lòng bàn tay của hắn.

Dù sao Cẩn Nguyệt cũng là một Thần Chủ trung kỳ, và Vân Triệt vẫn cần phải dùng sức một chút thì mới có thể giết chết nàng ấy.

“Vân Triệt ca ca!”

Lòng bàn tay đang chuẩn bị phóng huyền quang thì đột nhiên bị Thủy Mị Âm nắm chặt lấy tay, Vân Triệt đưa mắt nhìn đôi mắt long lanh chớp chớp của Thủy Mị Âm.

“Để họ đi đi, được không?” Nàng nhẹ nhàng nói.
Hết chương 1864.
Bình Luận (0)
Comment