“…” Vân Triệt hơi sững sờ, sau đó nói: “Không diệt cỏ tận gốc chính là để lại vô vàn phiền toái cho chính mình. Hơn nữa, nàng ấy không phải là tàn dư tầm thường của Nguyệt Thần đâu.”
Cẩn Nguyệt cũng ở đó, nàng không thể tin rằng Thủy Mị Âm sẽ cầu xin cho mình… Dù sao, phụ thân của nàng là Thủy Thiên Hoành cũng đã bị chính Nguyệt Thần Đế ruồng bỏ, và nàng cũng bị Nguyệt Thần Đế giam cầm ở dưới đáy của nhà tù Nguyệt Thần Giới hết bao nhiêu năm.
Rõ ràng Nàng ấy cũng phải là một người hận Nguyệt Thần Đế và Nguyệt Thần Giới chứ.
“Ta biết.” Ánh mắt của Thủy Mị Âm khẽ rung lên, giống như những gợn sóng không ngừng bị gió khuấy động: “Nhưng trên thực tế, Cẩn Nguyệt cũng không còn là thành viên của Nguyệt Thần Giới nữa rồi. Làm sao nàng ấy lại có thể ở đây sau khi Nguyệt Thần Giới sụp đổ cơ chứ, nàng ấy vẫn an toàn, bởi vì trước đó nàng ấy đã bị trục xuất bởi Nguyệt Thần Đế rồi. “
“Không phải là trục xuất, mà là trực tiếp đuổi cả nhà nàng ấy ra khỏi Nguyệt Thần Giới.”
“...” Cẩn Nguyệt đảo mắt, ngây người nhìn Thủy Mị Âm.
Tại sao nàng ấy lại biết chứ?
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?” Vân Triệt nhướng mày, liếc mắt nhìn Cẩn Nguyệt, có chút đùa giỡn nói: “Không phải Nguyệt Thần Đế coi trọng ngươi nhất sao? Sao hắn lại trục xuất toàn gia đình của ngươi chứ? Nói đi, ngươi đã làm gì với nàng ấy mà khiến mọi người hả lòng hả dạ vậy. “
Lời nói của Vân Triệt khiến ký ức đau đớn nhất ập đến… Ánh mắt lãnh đạm của Nguyệt Thần Đế, những lời nói thấu tim, và cái tát đau đến tận tâm hồn…
Được trở thành cận thần thân thiết đối với Hạ Khuynh Nguyệt là điều tự hào nhất trong cuộc đời nàng. Trong những năm đó, sự ngưỡng mộ của nàng đối với Hạ Khuynh Nguyệt vượt qua tất cả niềm tin của nàng, nàng sẵn sàng hiến mạng vì nàng ta, cho dù muốn nàng lập tức hiến mạng thì cũng sẽ không do dự.
Nhưng…
Đau lòng lắc đầu, Cẩn Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Là hiểu lầm… ta không làm gì có lỗi với chủ nhân cả… từ trước tới giờ chưa từng có.”
Cho dù đến bây giờ, ý chí của nàng cũng không cho phép nàng làm bất cứ điều gì có lỗi với Nguyệt Thần Đế.
“Hiểu lầm ư? Thật sự là đáng thương.” Vân Triệt chế nhạo, hắc quang trong tay lại tụ lại: “Nếu là như vậy, ngươi có thể xuống địa ngục tìm nàng ta mà rửa oan đi!”
“A, đừng!”
Thủy Mị Âm một lần nữa nắm chắc lòng bàn tay và vội vã lắc đầu, trong đôi mắt long lanh của nàng có một chút khẩn cầu.
Lời cầu xin của Thủy Mị Âm của ngày hôm nay đối với Vân Triệt, chắc chắn là điều không thể cưỡng lại được trên thế giới thế.
“Mị Âm,” Vân Triệt nói một cách khó hiểu: “Cha ngươi đã bị Hạ Khuynh Nguyệt trục xuất. Đến ngươi còn bị giam cầm trong Nguyệt ngục của Nguyệt Thần Giới. Tại sao ngươi vẫn bảo vệ nàng ấy như thế chứ?”
Thủy Mị Âm chắc chắn không phải là loại người ngây thơ, thiếu hiểu biết, trái tim thiêng liêng tràn đầy tình yêu thương hay không biết gì về những điều xấu xa của thế giới. Ngược lại, nàng ấy quá thông minh… nên càng khiến Vân Triệt kinh ngạc.
Khẽ cắn môi, Thủy Mị Âm dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn rồi nói: “Khi ta bị giam giữ ở Nguyệt Thần Cung, Cẩn Nguyệt tỷ luôn rất tốt với ta. Ta… rất thích nàng ấy.”
“…” Vân Tịch có chút ngạc nhiên… chỉ vì cái này thôi sao?
Điều mà Vân Triệt không biết là sự ngạc nhiên trong lòng Cẩn Nguyệt đã vượt xa cả hắn.
Thủy Mị Âm bị giam ở dưới cùng của Nguyệt Ngục, vào ngày đầu tiên, Hạ Khuynh Nguyệt đã ban hành một mệnh lệnh nghiêm ngặt, nếu không có sự cho phép của nàng ấy, không ai được đến gần.
Là một người thân cận của Hạ Khuynh Nguyệt, Cẩn Nguyệt chỉ được lệnh đi xuống đáy của Nguyệt ngục hai lần trong vài năm qua. Hơn nữa, nàng luôn tuân theo mệnh lệnh của Hạ Khuynh Nguyệt, không làm bất cứ điều gì khác với những gì nàng đã hứa, vì vậy mặc dù nàng đã đến tầng đáy của Nguyệt ngục, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói chuyện với Thủy Mị Âm.
“Đối tốt với nàng” vốn dĩ là lời nói đáng lẽ không hề tồn tại.
Nàng chỉ có thể cảm kích sâu sắc lòng tốt của Thủy Mị Âm tận trong trái tim mình.
“Hơn nữa, Vân Triệt ca, ngươi quên rồi sao? Vô Cấu Thần Hồn của ta có thể nhận thức được tâm hồn và thiện ác của một người ở một mức độ nhất định. Ta có thể đảm bảo rằng những suy nghĩ hiện tại của nàng ấy đều là về người nhà và chắc chắn sẽ không trở thành những hậu họa trong tương lai như Vân Triệt ca đang lo lắng đâu . “
Đôi mắt long lanh của Thủy Mị Âm cong lên và cười: “Một người không ngần ngại dùng tính mạng của mình để bảo vệ muội muội mình, với nàng ấy, chắc chắn an toàn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, làm sao có thể trở thành “hậu họa” trong tương lai được chứ. Hơn nữa…”
Nắm chặt lòng bàn tay của Vân Triệt, nàng nhìn Cẩn Nguyệt: “Cẩn Nguyệt tỷ tỷ là một người rất xinh đẹp và tốt bụng. Ta tin rằng Vân Triệt ca ca cũng hiểu điều này trong lòng, đúng không?”
Ánh sáng huyền bí hắc ám trong tay vẫn không hề tiêu tán, nhưng trong mắt Vân Triệt đã dần dần mất đi sát khí.
Hắn không còn là kẻ nhân từ nương tay nữa, ngược lại còn hận bản thân đã từng có suy nghĩ tràn đầy thiện niệm và cố chấp.
Nhưng… đây lại là một thỉnh cầu khó khăn của Thủy Mị Âm.
“Được.” Sát khí tiêu tán, nhưng huyền quang hắc ám trong lòng bàn tay vẫn tiếp tục tăng lên: “Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế huyền lực của ngươi. Cả đời này, hãy biết ơn đi!”
“Đừng đừng đừng!”
Lòng bàn tay hắn vẫn bị Thủy Mị Âm kéo lại, nàng bắt lấy tay Vân Triệt và nói một cách quyến rũ: “Vì ta đã quyết định tha thứ cho nàng ấy, hãy tha thứ cho nàng ấy đến cùng đi. Cẩn Nguyệt tỷ tỷ rất xinh đẹp, nếu huyền lực của nàng ấy mà bị phế bỏ, nàng ấy sẽ… rất dễ bị ức hiếp.”
Để trở thành người thân cận của Nguyệt Thần Đế, không chỉ phải có thực lực và tài năng cực cao, mà ngoại hình chắc chắn cũng vô cùng quyến rũ và vô song. Riêng sự xuất hiện của Cẩn Nguyệt thôi cũng đủ khiến các vị Vương trên thế giới phải phát cuồng rồi.
Hết chương 1865.