Nếu không có sức mạnh của Thần Chủ để áp đảo vạn linh, thay vào đó, dung nhan tuyệt trần sẽ là cơn ác mộng của nàng ấy.
“Haizz.” Cố ý thở dài một tiếng càng bất lực hơn, ám quang trong tay Vân Triệt biến mất sạch sẽ, sau đó hắn đột nhiên đưa tay lên bóp nhẹ gương mặt mềm mại mịn màng của Thủy Mị Âm: “Sao hôm nay ngươi lại thích tùy hứng như vậy chứ, có mục đích gì khác không?”
“Vậy thì… Vân Triệt ca ca có thể nuông chiều theo ý muốn của người ta một lần nữa không?” Thủy Mị Âm đặt tay còn lại lên má, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt lim dim.
“Nếu không thì sao?” Vân Triệt cười: “Nếu tâm trạng Mị Âm của ta trở nên tồi tệ chỉ vì một tên tàn dư của Nguyệt Thần, chẳng phải ta đã thiệt thòi rất nhiều hay sao.”
“He he.” Thủy Mị Âm cong mắt mỉm cười, ngọt ngào và thỏa mãn, những giọt nước mắt mờ nhạt trong mắt nàng dao động.
Đối với Cẩn Nguyệt thì hung bạo lạnh lùng, còn đối với mình thì nuông chiều sủng ái… Vào lúc này, trái tim nàng đã sẵn sàng tan chảy vì hắn vĩnh viễn.
Vẻ hoảng sợ trong mắt Cẩn Nguyệt vẫn chưa tiêu tan, nhưng cơ thể mỏng manh của nàng đã vô thức được thả lỏng một chút. Nàng không thể tin được, không chỉ mình Uy Nhi, mà đến nàng cũng có thể rời đi một cách an toàn.
“Nhưng mà!” Vân Triệt trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Nguyệt, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Bất kể thân phận, địa vị và suy nghĩ hiện tại của nàng ấy như thế nào, thì dù gì trước đây nàng ấy cũng là người bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, và ta thực sự không có cách nào trực tiếp bỏ qua nàng ấy dễ dàng như thế được. “
“Dù gì… cũng phải trả một cái giá!”
Ngay khi giọng nói vừa phát ra, Vân Triệt đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, một cơn lốc lao về phía Cẩn Nguyệt.
“A…”
Cẩn Nguyệt kinh ngạc rên rỉ nhưng không dám phản kháng, nàng chỉ kịp vội vàng đẩy muội muội ra, cơ thể nàng đã bị cơn lốc cuốn đi, ném về phía Vân Triệt.
Năm ngón tay của Vân Triệt khẽ chuyển động, nắm lấy cổ của nàng không chút lưu tình, bàn tay trơn như ngọc, sau đó dùng sức ném ra…
Xoẹt!
Y phục che thân của Cẩn Nguyệt trong phút chốc bị xé vụn, bụi bay tung tóe. Cơ thể ngọc nữ của nàng ấy không còn được che đậy, và tất cả đều bị phơi bày ra.
Da sáng mắt trong, như hoa như tuyết vậy.
“A!”
Thủy Mị Âm kêu lên, nàng ấy vô thức bước về phía trước, nhưng cuối cùng nàng ấy đã không ngăn cản được. Vì Vân Triệt đã hứa không giết nàng và phế nàng ấy, thì hắn cũng đã không thất hứa.
“...” Sắc mặt Cẩn Nguyệt tái nhợt, không thể nói một tiếng nào, không thể giãy dụa, con ngươi dần dần mờ đi.
Đôi mắt Vân Triệt lạnh lùng, với lòng bàn tay hắn nắm lấy giữa cổ Cẩn Nguyệt, một vết đen ngay lập tức lan xuống miệng đến trái tim và bụng của nàng, sau đó vẽ một ký hiệu màu đen nối liên tiếp từ miệng đến trái tim và bụng của nàng.
Nhìn chằm chằm dấu ấn hắc ám mà hắn đã để lại trên người nàng, hắn lạnh lùng nói: “Xấu hổ ư? Vậy thì hãy mãi mãi khắc ghi nỗi xấu hổ này trong tâm hồn, đừng bao giờ quên.”
Gia đình hắn ta bị diệt… làm sao có chuyện những người này có thể còn nguyên vẹn được!
Nói xong lập tức thả lỏng năm ngón tay, đẩy nhẹ ra.
Cẩn Nguyệt bị nặng nề ném xuống đất, nàng co người lại và hoảng sợ sử dụng một lớp ánh nguyệt để che đi cơ thể ngọc ngà bị Ma Chủ khinh thường kia, nhưng nàng mãi mãi sẽ không bao giờ che giấu nỗi sự xấu hổ đã khắc sâu vào tâm hồn mình.
“Nghe này, đồ đằng hắc ám này, ngươi phải giữ nó thật tốt, và đừng cố xóa nó đi. Nếu một ngày, Ma Chủ ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó… ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt!”
Đồ đằng hắc ám này không chỉ được khắc bởi sức mạnh của hắc ám huyền lực của Vân Triệt, mà còn để lại một chút hồn lực của hắn ta. Nếu không xóa bỏ nó, Vân Triệt có thể cảm nhận được vị trí của nàng bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, nàng ấy sẽ luôn ở dưới sự giám sát của Vân Triệt, đừng nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì ngu ngốc… Mặc dù, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì không có lợi cho Vân Triệt.
“Đây là sự tha thứ và món quà lớn nhất mà Ma Chủ ta có thể cho ngươi!”
“Nhân tiện, ta cho ngươi thêm một đề nghị, kiếp này tốt nhất đừng nghĩ tới việc tìm nam nhân, nếu không hắn sẽ nhìn thấy vết đen này do Ma Chủ ta ban cho đấy… Hừ!”
Ở phía sau lưng hắn, Thủy Mị Âm có thể cảm nhận được sự thù địch u ám thoát ra từ cơ thể Vân Triệt, nàng đầu cúi xuống, im lặng cắn môi thật chặt.
“Khụ… khụ khụ…”
Cẩn Nguyệt nắm chặt cổ, ho khan đau đớn, nhưng không nói lời nào. Và tay còn lại của nàng, lặng lẽ ấn xuống mặt đất phía sau lưng, và cẩn thận cầm một vật nhỏ trong tay… Giữ chặt vì sợ bị phát hiện.
Nhưng thật không may, khi nó rơi xuống khỏi người nàng ấy, Vân Triệt đã nhìn thấy nó.
Một chiếc gương đồng nhỏ hết sức bình thường, nó được Hạ Khuynh Nguyệt đeo trên ngực vì nó là di vật do Nguyệt Vô Cấu để lại cho nàng. Hồi đó, vì tò mò, hắn cố tình hỏi nàng và đã cầm trên tay mở ra xem thử.
Bên trong chiếc gương đồng là một một huyền ảnh dài khoảng ba tấc, trong huyền ảnh là cậu bé nhỏ tuổi Hạ Hoằng Nghĩa, cũng như Hạ Nguyên Bá lúc mới ba tuổi và Hạ Khuynh Nguyệt khi bốn tuổi.
“Tại sao trên người của ngươi lại có cái gương đồng này?” Vân Triệt nheo mắt, nhẹ nhàng hỏi, hiển nhiên không quan tâm đáp án.
Những thứ quan trọng của Thần Đạo huyền giả thường được đặt trong Nguyên Giới hoặc được giấu trong không gian tùy thân, nhưng Cẩn Nguyệt lại đeo nó trên người. Rõ ràng là dù có bị trục xuất không thương tiếc, nàng ấy vẫn dành sự ngưỡng mộ sâu sắc cho Hạ Khuynh Nguyệt… thậm chí là vẫn còn quyến luyến.
Toàn thân Cẩn Nguyệt bỗng cứng đờ, hai tay nắm chặt chiếc gương đồng càng chặt hơn, nhưng không dám trả lời, chỉ có thể run giọng nói: “Chủ nhân ... muốn ta phá hủy nó đi… Ta sợ rằng một ngày nào đó chủ nhân sẽ hối hận nên đã lén lút để lại…”
Nhưng giờ đây, nó trở thành thứ duy nhất xung quanh nàng có dấu ấn của Hạ Khuynh Nguyệt.
“Vậy thì ngươi cứ giữ nó đi. Ta hy vọng những thứ của nữ nhân đó sẽ không mang đến cho ngươi quá nhiều xui xẻo.” Vân Triệt mỉa mai nói.
“Các người còn không mau rời đi.” Thủy Mị Âm nói.
Hết chương 1866.