Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1775 - Chương 1867. Người Không Có Khả Năng (2)

Chương 1867. Người không có khả năng (2)
Chương 1867. Người không có khả năng (2)

Vân Triệt không hề giật hay phá hủy chiếc gương đồng trong tay, cuối cùng thân thể Cẩn Nguyệt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa, nàng từ từ đứng dậy, mặc một chiếc váy màu xanh vào, cầm lấy tay Uy Nhi đang bất tỉnh, nhanh chóng bay đi.

Khi nàng ấy rời đi, trong mắt nàng ấy không có chút gì hận thù, không có sự sỉ nhục, chỉ có sự rã rời và u ám.

Được phục vụ Hạ Khuynh Nguyệt là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời nàng. Và bởi vì nàng ấy đã phục vụ Hạ Khuynh Nguyệt, nên hôm nay nàng ấy đã bị sỉ nhục… thậm chí sự sỉ nhục này là một món quà từ việc thần nữ Mị Âm xin xỏ nữa chứ.

Bầu trời đêm nàng đang bay, đầy những vì sao vỡ vụn.

Vào ngày này, đối với nàng, nàng không biết đó là sự nhẹ nhõm hay là cơn ác mộng mà nàng không thể trốn thoát được nữa.

Hít nhẹ một hơi, Vân Triệt quay lại, ánh mắt dịu dàng.

“Vân Triệt ca ca, cảm ơn ngươi.” Thủy Mị Âm nhẹ nhàng nói. Vân Triệt lắc đầu nói: “Vậy thì, điều ngươi muốn nói với ta... ngươi đã nghĩ xong chưa?”

“Ừ, ta đã nghĩ kỹ rồi.” Thủy Mị Âm gật đầu mạnh mẽ và nói với một nụ cười: “Ta đã quyết định sẽ nói với ngươi sau khi chúng ta đánh bại Long Thần Giới. Nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi trước, đó là một chuyện rất tốt… phải nói rằng đó còn là một bất ngờ lớn nữa kia. “

“Được.” Vân Triệt vô thức hỏi: “Vì bất ngờ này, ta cũng nhất định phải tiêu diệt Long Thần Giới.”

“Vậy thì chúng ta quay lại Thương Lan Giới ngay đi.” Thủy Mị Âm giơ cánh tay chỉ về phía trước: “Lần này ra ngoài không mang theo ba ông lão kỳ quái đó, nếu còn không quay về, đám người Ma Hậu sẽ lo lắng đấy.”

“Ừ.” Vân Triệt nhìn về hướng Cẩn Nguyệt đang rời đi: “Nhân tiện trước khi rời đi thì chúng ta tìm kiếm những con cá khác đã lọt lưới đã. Vì Cẩn Nguyệt đang ở đây, có lẽ còn những tàn tích khác của Nguyệt Thần.”

Sau khi nói xong, thần thức của hắn phóng xuất ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.

Khi vừa mới đặt chân đến Thất Tinh Giới, hắn chỉ đại khái xem xét khí tức của Tinh Giới này. Nhưng lần này, lại là sự giải phóng hoàn toàn của thần thức, sự tìm kiếm tỉ mỉ, gần như xem xét hết tất cả mọi người, mọi con thú, mọi loại cỏ cây.

Thủy Mị Âm lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi mắt đen huyền nghiêm túc nhìn hắn.

Một hơi... hai hơi... ba hơi...

Với hồn lực hiện tại của Vân Triệt, sẽ không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm hết toàn bộ Thất Tinh Giới.

Đột nhiên, thân thể Vân Triệt bất ngờ run lên.

Cú sốc rất dữ dội, như thể bị một cái chùy lớn đập vào ngực.

Thủy Mị Âm sửng sốt và vội vàng nói: “Chuyện gì vậy !?”

“A… a…”

Vân Triệt mở mắt ra, trong mắt chấn động cực kỳ kịch liệt, trong miệng khẽ phát ra tiếng rên rỉ hỗn loạn.

“Vân Triệt ca ca… Vân Triệt ca ca!” Thủy Mị Âm hết sức sợ hãi và nắm chặt lấy hắn.

Vân Triệt hiện tại đã lợi hại đến mức này, Thủy Mị Âm nhất thời không thể tưởng tượng được ra được có cái gì có thể khiến hắn đột nhiên phản ứng kinh khủng như vậy.

“Không... không thể được...”

“Không… thể… nào…”

“Không… thể… nào…”

Hắn lơ đãng, ngón tay run rẩy, khí tức dần hỗn loạn... Sau đó, hắn đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, thân thể bùng nổ, lao thẳng về phía nam như một ngôi sao chổi đang rơi vậy.

Không thể khống chế, sức mạnh bùng nổ kia trực tiếp phá nát mặt đất trải dài hết mấy trăm dặm, làm Thủy Mị Âm lùi lại vài bước.

“Vân Triệt ca ca!” Thủy Mị Âm lo lắng hét lên, vội vàng đi theo.

Vân Triệt bay rất nhanh, đi tới đâu thì không gian vỡ ra, mặt đất sụp đổ, Thủy Mị Âm gần như cố hết sức mới có thể theo kịp.

Ở ranh giới phía nam của Thất Tinh Giới vào lúc này, một trận chiến bi thảm đang diễn ra.

Một thanh niên đi thường cao lớn và rắn chắc, trông như một ngọn đồi đang đánh nhau với hai người khác.

Đây là một Thần Đạo huyền giả, đã đạt được tới cảnh giới Thần Nguyên cảnh trung kỳ cấp ba. Tuy nhiên, hai đối thủ của hắn ta đều ở Thần Nguyên cảnh cấp bốn.

Thế cục trận chiến này rất rõ ràng, trên người hắn có mấy vết thương, thực lực hoàn toàn bị hai người bên kia áp chế, nhưng không hề có chút sợ hãi, hai hàm răng nghiến chặt, công kích của hắn rất kịch liệt.

Bùm!!

Cùng với một âm thanh khó chịu, đòn tấn công của nam nhân vạm vỡ bị phá vỡ, một sức mạnh cực lớn ập vào hắn ta, máu chảy ra giữa hai hàm răng, nhưng hắn ta không rút lui, nhưng ngay lập tức một sức mạnh khổng lồ khác đánh vào thắt lưng và xương sườn của hắn ta.

Với một tiếng khó chịu, nam nhân vạm vỡ văng ra trên mặt đất và lăn trên mặt đất một lúc lâu mới có thể dừng lại.

“Ồ, không tệ lắm, xương cốt cũng khá cứng đấy,” Tên huyền giả của Thất Tinh Giới đánh bay tên nam nhân lực lưỡng kia xoa hai bàn tay, nhếch mép nói.

“Thật không may, với một bộ xương cứng như vậy, lại phải vội vàng trở thành con chó tay sai của Ma nhân, hừ.” Một tên huyền giả của Thất Tinh khác khinh thường nói.

“Ồ...” Nam nhân to con kia chống tay trên mặt đất, đầu đột nhiên ngẩng đầu, thở dốc, ánh mắt hung tợn như dã thú. Ngay cả khi bị đối thủ đánh bại hoàn toàn, hắn vẫn mang theo sự kiêu ngạo không chịu khuất phục trước bất kỳ ai.

“Ta sẽ nói lần cuối,” tên to khỏe kia nghiêm nghị nói, “Người ta muốn tìm là Vân Triệt, không phải là Ma Chủ Bắc Vực gì đó mà ngươi nói! Là người bình thường! Là tỷ phu của ta!”

“Trong một thế giới rộng lớn như vậy, có vô số người có tên giống nhau. Các ngươi có phải là kẻ ngu ngốc không có óc mà không hiểu được lời nói của con người không, hay là các ngươi... chỉ nhân cơ hội bắt nạt kẻ yếu!”

“Ồ! Ngươi còn dám mắng chúng ta?” Tên huyền giả Thất Tinh bên trái nhướng mày, bẻ cổ tay “răng rắc”: “Ngươi sợ một hồi nữa ngươi chết sẽ không đủ thảm hại hay sao?”

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là một kẻ đồi bại vừa mới leo lên từ hạ giới nào đó chứ gì.”

Tên huyền giả Thất Tinh bên phải có ánh mắt khinh thường, tư thế ngạo nghễ như một người cấp trên có quyền năng phán đoán trong lòng bàn tay: “Người mà ngươi đang tìm cho dù có không phải là Ma Chủ của Bắc Vực. Nhưng, ngươi dám nhắc ra cái tên này trước mặt chúng ta. Thì chỉ có chết thôi! “

“Tên Ma Chủ của Bắc Vực đó là một con quỷ độc ác khắp thiên địa mang tội ác tày trời! Bây giờ một bàn chân đã giẫm lên đầu lãnh thổ Nam Thần Vực của chúng ta. Là người của Nam Thần Vực, tất cả chúng ta đều phải trừng phạt hắn.” Bất kì kẻ nào nghe lời, chịu khuất phục, hoặc là có liên quan đến Ma Chủ Bắc Vực... thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! “
Hết chương 1867.
Bình Luận (0)
Comment