Hắn nói xong thì xông lên, Thần Nguyên cảnh cấp bốn ngưng tụ, tàn nhẫn giáng xuống đầu tên to con kia... Tuy rằng trong lòng hắn rất rõ một điều rằng người đó rõ ràng là vừa mới đến từ hạ giới, cho dù thế nào đi nữa, không thể có bất kỳ mối liên hệ nào với Ma Chủ.
Thật không may, yếu đuối lại là cái tội.
Ầm…
Nam nhân to con kia giơ hai cánh tay lên, huyết mạch phồng lên, sản sinh ra sức lực lay động đối phương.
Sự tức giận trong mắt hắn nhanh chóng biến thành bạo phát kinh khủng, giọng nói trở nên cực kỳ trầm thấp: “Ức hiếp... người... quá... đáng!!!”
Bùm! !
Một sức mạnh khổng lồ không phải của Thần Nguyên cảnh cấp ba đột nhiên bùng nổ, bạo phát tấn công vào những kẻ huyền giả Thất Tinh đã cao cao tự đắc chế nhạo người khác kia.
“A!”
Với một âm thanh kinh hoàng bất ngờ, tên huyền giả Thất Tinh kia trực tiếp bị đập xuống đất, lập tức đứng bật dậy vì xấu hổ sau khi bị đập đầu xuống đất. Hắn ta định chửi và đánh trả... nhưng đột nhiên kẻ đồng hành của hắn ta ở đó lại ngăn hắn ta lại.
Nam nhân to con kia từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Trên lồng ngực của hắn, nơi có huyền mạch kia, có một tia sáng vàng chói mắt mạnh mẽ xẹt qua.
Ánh sáng vàng chói mắt giáng xuống có uy thế rung chuyển linh hồn, như thể đang đè một miếng sắt lên trên trái tim và linh hồn của họ.
“Bá ... Bá ... Bá Hoàng Thần Mạch sao!?”
Hai tên huyền giả của Thất Tinh Giới kia đồng thời rống lên kinh ngạc, như thể nhìn thấy một bóng ma.
Nam nhân vạm vỡ nắm chặt tay, ánh sáng bí ẩn ngưng tụ trên đó đã nhuốm một màu vàng nhạt, khiến cho nắm đấm và cánh tay của hắn ta trông giống như được bọc bằng vàng ròng.
“Ta không muốn bộc lộ,” lời nói của hắn trầm thấp, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Các ngươi ép người ta đến mức này, vậy thì... đi chết đi!!”
Đối mặt với người ở hạ giới có tu vi huyền lực thấp hơn bản thân hẳn một tiểu cảnh giới, hai người huyền giả Thất Tinh kia đồng thời lùi lại một bước.
Bá Hoàng Thần Mạch, được kế thừa bởi các vị Chiến Thần viễn cổ, là những huyền mạch đáng sợ được sinh ra thuần túy là để chiến đấu, hủy diệt.
Mà khi khí tức mênh mông của thế giới hỗn độn dần trở nên mỏng manh, Bá Hoàng Thần Mạch xuất hiện ngày càng ít ở Thần giới.
Nhưng có một điều chưa từng có ngoại lệ: những người có Bá Hoàng Thần Mạch là vua của thế giới! Cao bằng Thần Đế của một vương giới!
“Làm… Làm sao đây?” Giọng nói của tên huyền giả Thất Tinh bên phải run lên rõ ràng là trong mơ bọn họ cũng không nghĩ đến việc này. Bọn họ vừa bắt nạt một người từ hạ giới đang hỏi về “Vân Triệt”, mà lại gặp phải điều kỳ lạ trong truyền thuyết như này.
Tên huyền giả Thất Tinh bên trái nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Còn có thể làm gì nữa! Ta đã xúc phạm hắn. Đợi hắn mạnh lên, chúng ta làm sao có thể sống sót được chứ!”
Hai người hiểu ý nhau, lập tức đè nén sự sợ hãi, trong tay lóe lên huyền quang, đã sử dụng binh đao và huyền khí mạnh nhất của mình.
Giờ đây không còn là chuyện trêu ghẹo, bắt nạt nữa, bằng mọi giá phải bằng cách giết chết kẻ trước mặt.
Cho dù Bá Hoàng Thần Mạch huyền thoại có khả năng bộc phát đáng sợ... thì bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Khi cả hai đang cực kỳ sợ hãi, một âm thanh xé rách không gian cực kỳ chói tai từ xa truyền đến gần, sau đó một luồng gió lạnh đột nhiên quét qua, cả mặt đất như rung chuyển.
“A!!”
Với một tiếng hét, ba người cùng một lúc bị thổi bay bởi cơn bão đen tối dường như đã đến từ bầu trời kia.
Họ sợ hãi quay lại và ngẩng đầu lên ... Trong tầm mắt của họ, một bóng đen bay lơ lửng trên bầu trời. Sự xuất hiện của hắn ta nhanh chóng làm bầu trời tối sầm lại, mọi thứ rung chuyển trong giá lạnh, và cơ thể, linh hồn và trái tim của họ dường như bị đóng đinh vào chiếc răng nanh hắc ám trong miệng sói, run rẩy một cách điên cuồng trong nỗi sợ hãi lớn chưa từng thấy trước đây.
Nơi này gần ranh giới phía nam của Thất Tinh Giới. Vào lúc này, khí tức đáng sợ nhất từng tồn tại đang tràn ngập.
Đôi mắt và khí tức của Vân Triệt nhìn chằm chằm vào nam nhân vạm vỡ. Lồng ngực nhấp nhô, hai mắt run rẩy ... Từ khi bước chân vào Bắc Thần Giới, sa đọa vì Ma Hậu, hắn chưa bao giờ run rẩy kịch liệt như vậy.
Bởi vì nam nhân vạm vỡ phản chiếu trong đồng tử kia chính là người mà hắn ta biết rõ hơn ai hết, không phải là người thân, hơn cả họ hàng, mà là người rõ ràng đã không còn trên đời ...
Hạ Nguyên Bá!
Hơn 4 năm không gặp, dù Hạ Nguyên Bá vẫn còn vạm vỡ và cường tráng nhưng vóc dáng của hắn đã giảm đi đáng kể. Đây cũng là một sự thay đổi tự nhiên dưới ảnh hưởng của Bá Hoàng Thần Mạch sau khi cơ sở tu luyện bước vào con đường Thần Đạo.
Vẻ mặt hắn ta trở nên kiên quyết hơn và khí tức của hắn ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà dù cho những thay đổi này có lớn hơn gấp mấy lần, Vân Triệt cũng không thể thừa nhận mình sai được, vì hắn ta là Hạ Nguyên Bá... chưa kể ngực hắn ta, Bá Hoàng Thần Mạch thuộc về hắn ta đang sáng rực lên.
Đối với Vân Triệt, hầu như không có cách xác định nào đơn giản và rõ ràng hơn. Nhưng ánh nhìn của hắn ta lơ đễnh, linh giác xuất thần, hắn ta xác nhận lại một lần nữa và không thể chắc chắn hơn được.
Người giống người sao?
Ngay cả khí tức sinh mệnh và khí tức huyền lực đều giống nhau ...
Ngoài ra còn có cả Bá Hoàng Thần Mạch…
Nhưng hồi đó, rõ ràng là hắn ta đã…
Hạ Khuynh Nguyệt chính tay phóng ra sức mạnh của Thần Đế, ngay lập tức phá hủy hết toàn bộ lực lượng của Lam Cực Tinh, làm sao hắn ta có thể còn sống được chứ! Không thể cho bất kỳ sinh vật nào trên Lam Cực Tinh có thể sống sót... gần như không thể để lại những dấu vết dù là rất nhỏ.
Hắn nhìn Hạ Nguyên Bá, và Hạ Nguyên Bá cũng đang nhìn hắn.
Hết chương 1868.