So với những thay đổi của Hạ Nguyên Bá, những thay đổi của Vân Triệt trong vài năm qua chắc chắn là rất rất nhiều.
Tóc đã nhiều hơn gấp đôi, giống như một màn đêm đen, tỏa ra một năng lượng của Ma vực hắc ám vô tận, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vân Triệt, người mà Hạ Nguyên Bá biết rõ, thích mặc y phục màu sáng, đặc biệt là sau khi vào Băng Vân Tiên Cung, gần như chủ yếu là màu trắng. Nhưng lúc này, hoàn toàn tối đen, trên đó còn có khắc những huyền văn phóng ra khí tức nguy hiểm.
Nước da của Vân Triệt dường như có một màu trắng nhợt nhạt rất khó chịu, ánh mắt và khí tức hoàn toàn khác biệt, điều này khiến nhịp tim và hô hấp của hắn đều ngưng trệ, máu không lưu thông được, toàn thân nhanh chóng lạnh lẽo, chỉ còn lại có linh hồn run rẩy cuồng bạo, không thể ngừng được.
Điểm chung duy nhất chỉ là hình thể và tướng mạo.
Không… hắn ta không phải tỷ phu… không!
Cùng nhau lớn lên trong Lưu Vân Thành, hai người thân nhau đến mức biết rõ nhau thì lúc này, họ sững sờ nhìn nhau và không dám nhận mặt nhau.
“Ma... Ma ma... Ma ma ma... Ma Chủ!”
Âm thanh bên tai kinh khủng và khàn khàn, như thể chà xát mạnh mẽ từ sâu thẳm tâm hồn. Khoảnh khắc hai tên huyền giả Thất Tinh nhìn thấy rõ Vân Triệt, từng sợi lông trên người đều dựng đứng lên, vô cùng sợ hãi, giống như vô số ác ma đang mở miệng toàn răng nanh để nuốt chửng hoàn toàn thân thể và linh hồn của họ vậy.
“Tha... mạng... Ma Chủ tha mạng... xin tha mạng...”
“Những lời hoa mỹ” mà bọn chúng nói với nam nhân ở hạ giới sở hữu Bá Hoàng Thần Mạch kia, chắc chắn đã bị Ma Chủ nghe thấy.
Bọn họ không thể tin rằng trên thế giới này lại có thể xui xẻo đến như vậy.
Họ muốn trốn thoát, làm mọi cách để trốn thoát. Nhưng chân của bọn họ hoàn toàn mềm nhũn, không đứng dậy nổi, ngay cả huyền lực cũng quên mất cách sử dụng, toàn thân co giật một cách tuyệt vọng, giống như hai con ấu trùng không chân vặn vẹo tuyệt vọng.
Không thấy Vân Triệt có động tĩnh gì, thậm chí không có một tiếng động, hai người đã hóa thành khói đen rồi biến mất trong tích tắc.
Thế giới bỗng yên lặng, nhưng Hạ Nguyên Bá, người đang ngây người nhìn Vân Triệt, không nhìn thấy cảnh này.
Thủy Mị Âm đuổi kịp tới, nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá với vẻ mặt kinh ngạc. “Nguyên... Bá...”
Một giọng nói cuối cùng cũng được phát ra từ môi của Vân Triệt, như đang sợ vô tình sẽ phá vỡ ảo mộng vậy: “Là ngươi... sao?”
Đôi mắt của Hạ Nguyên Bá nhảy dựng lên và hắn nghe rõ hai từ “Nguyên Bá”, tất cả sự sợ hãi và nghi ngờ ngay lập tức biến thành sự vui mừng. Hắn vịn đất và đứng dậy, hét lên đầy phấn khích: “Là ta! Chính là ta! Tỷ phu... thực sự là ngươi! Có thực sự là ngươi không! “
Tiếng gọi “tỷ phu” này đã làm cơ thể của Vân Triệt kinh sợ một cách dữ dội.
Trên đời này, chỉ có hai người gọi hắn là tỷ phu:
Một người là Thái Chi, người còn lại là Hạ Nguyên Bá.
Hắn ta là Nguyên Bá...
Hắn ta vẫn còn sống ư?
Vẫn... còn... sống... ư??
Uy thế hắc ám của Ma Chủ rất đáng sợ, nhưng dường như Hạ Nguyên Bá không hề hay biết, hắn ta bước nhanh về phía trước vài bước, gần như lao tới trước mặt Vân Triệt, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và vui mừng.
Không cần biết Vân Triệt đã trở thành gì hay hắn ta đã đứng cao bao nhiêu, chỉ cần hắn ta là Vân Triệt, đối với Hạ Nguyên Bá, hắn ta sẽ không bao giờ cần sự phòng bị, và sẽ không bao giờ có bất kỳ rào cản nào.
“Tỷ phu, ta tìm được ngươi... cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi! Cuối cùng... cuối cùng...”
Trước khi nói những câu này, hắn ta đã nghiến răng dữ dội, nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Hắn thô bạo lau nước mắt, cứng rắn cười nói: “Sau khi ngươi đi nhiều năm như vậy, ta vẫn nghĩ... ưm... không quan trọng, không quan trọng nữa rồi, gặp lại ngươi thật tốt, quá tốt rồi...”
Đôi môi hồng của Thủy Mị Âm từ từ mở ra và nhất thời không thể khép lại. Dần dần, ánh mắt nàng bắt đầu trở nên khó hiểu... Cuối cùng, tất cả đều chìm trong một tiếng thở dài vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng phức tạp.
Đây là... ý trời sao?
Hạ Nguyên Bá vui mừng rơi nước mắt và bật cười, nhưng Vân Triệt, người có vẻ thờ ơ trước mặt hắn, thực sự còn xấu hổ hơn, hắn vừa kích động vừa bối rối, khó nghĩ, khó nói, đầu óc trống rỗng.
Hắn đưa tay ra và chạm vào cánh tay của Hạ Nguyên Bá, thực sự cảm nhận được khí tức dữ dội của hắn vẫn nóng như một tảng đá núi lửa.
“Ngươi… còn sống.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Này, này, đương nhiên!” Hạ Nguyên Ba duỗi nắm đấm ra, nện mạnh vào bộ ngực cứng như thép: “Mặc dù xông lên Thần giới nguy hiểm hệt như tỷ phu nói, nhưng ta cũng đâu phải kẻ vô dụng. Không chỉ thành công đến được đây, ta còn tìm được tỷ phu của mình nữa. “
Rõ ràng là hắn ta không thể hiểu được ý của Vân Triệt.
“Tỷ phu,” hắn ta quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười nói: “Cách ăn mặc này của ngươi, vừa lạ... vừa có chút oai phong đấy.”
“Nhân tiện, hai tên lưu manh bắt nạt ta vừa rồi dường như gọi ngươi là Ma Chủ. Ngươi không thực sự là người mà bọn họ đã nói đúng không... hả?”
Khi nói chuyện, hắn tự nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhận ra được hai tên huyền giả Thất Tinh đã không thấy đâu, nhất thời sửng sốt.
Vân Triệt đã cố gắng hết sức để kìm nén trái tim của mình, điều chỉnh lại hô hấp của mình, đến lúc này, cuối cùng hắn mới bình tĩnh lại một chút.
Giữ chặt cánh tay của Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt chậm rãi hỏi: “Ngươi đã rời khỏi Nam Cực Tinh từ bốn năm trước sao?”
Sau khi lực lượng của Lam Cực Tinh bị phá hủy, không thể có chuyện Hạ Nguyên Bá còn sống sót được.
Sau đó, khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là Hạ Nguyên Bá đã rời khỏi Lam Cực Tinh từ trước đó.
Suy cho cùng vào thời điểm đó, Hạ Nguyên Bá đã miễn cưỡng đạt đến Thần Nguyên cảnh cấp một nhờ Sinh Mệnh Thần Thủy mà hắn mang theo, hầu như không có khả năng đi xuyên qua khoảng không để đi lên được Thần giới.
Hết chương 1869.