“Không,” Thủy Mị Âm lắc đầu: “Điều ta muốn nói là lúc đó, ta biết trên người ngươi có một viên Không Hoan Thạch, cho nên cho dù có nguy hiểm như thế nào, nhất định cũng có thể thoát thân, và điều quan trọng là ta... ta hy vọng ngươi có thể... tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của Lam Cực Tinh...”
“Ta biết, đây là điều tàn nhẫn... tàn nhẫn nhất trên thế giới đối với ngươi, nhưng... nhưng mà...”
Vân Triệt vội lắc đầu, ôm chặt nàng ấy đang run rẩy vào ngực, hắn nhắm mắt lại, kìm nén sự trào dâng trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không, ngươi không làm gì sai cả, ngươi không làm gì sai cả. Chính ngươi đã cứu Lam Cực Tinh, cứu quê hương, và gia đình ta... cũng đã cứu vớt lấy mọi thứ của ta.”
Nếu như Thủy Mị Âm sớm nói với hắn rằng Lam Cực Tinh không phải là đã bị phá hủy, thì hắn tuy rằng sẽ không tuyệt vọng đau đớn, nhưng cho dù có chạy trốn tới Bắc Thần Vực, hắn vẫn luôn mang theo lo lắng, sợ hãi và khiếp đảm, và cũng không thể trưởng thành nhanh tới vậy được.
Vì quê hương, vì người thân, vì hồng nhan của mình... hắn sẽ không bao giờ tàn nhẫn một cách thực sự.
Chi bằng để tạo thành trong người hắn nỗi tuyệt vọng, để hắn mất đi tất cả ưu tư và yếu đuối, xóa bỏ mọi sự nhu nhược và do dự, xóa bỏ mọi nhân từ và thiện lương đối với kẻ thù, và điên cuồng trong vực thẳm của hận thù, hắn mới có thể tái sinh, để hắn có thể đứng trên vị trí cao nhất của thế giới càng sớm càng tốt.
Làm cho hắn ta sau khi mất hết tất cả, sẽ không còn ai có thể uy hiếp hay đe dọa hắn, cũng sẽ không lo lắng về bất kì sự mất mát nào nữa.
Những gì Thủy Mị Âm cho hắn ta không chỉ là sự cứu rỗi... mà còn là sự tái sinh thực sự, và còn cả một tương lai không tối tăm nữa.
“Mị Âm.” Vòng tay hắn siết chặt, giọng nói nhẹ nhàng, từng lời nói từ tận đáy tâm hồn hắn phát lên: “Ngươi đã làm cho ta... làm sao… ta mới trả ơn được tất cả những điều này…”
Hóa ra trên đời này thật sự có những món nợ ân tình mười kiếp cũng không thể trả hết.
“...” Thủy Mị Âm trong tay hắn vội lắc đầu, mạnh lắc thật mạnh.
Nàng ấy dường như muốn nói, nhưng những gì phát ra lại chỉ là những tiếng khóc không thể kìm nén được.
Có lẽ vì đau đớn và tuyệt vọng khi đã khiến Vân Triệt phải chịu đựng nỗi đau và tuyệt vọng, hoặc vì những lời nói nhẹ nhàng chân thành của Vân Triệt, vai nàng ấy run run, nước mắt cứ liên tục tuôn ra, và chẳng mấy chốc lớp áo trên ngực của Vân Triệt đã ướt đẫm. ...
Nhưng vẫn không sao dừng lại được.
Thủy Mị Âm đã rất cố gắng để ngừng khóc, nhưng với sự run rẩy của đôi vai, nàng ấy càng ngày càng mất kiểm soát, nàng ấy liên tục cắn chặt răng, cắn chặt môi, nhưng cũng không thể ngăn được.
“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.” Vân Triệt nhẹ giọng an ủi.
Trước đó thì chính hắn là người đã ngừng khóc dưới sự an ủi của Thủy Mị Âm, nhưng bây giờ đột nhiên lại đến lượt nàng.
“Ta... ta... hu hu...”
Vân Triệt ngừng nói, ôm chặt lấy nàng... thề kiếp này không thể buông tay được nữa.
Hắn biết rằng Thủy Mị Âm cũng cần phải trút bỏ hết, những chuyện này nàng vĩnh viễn giữ trong lòng, cũng không thể nói cho ai biết, làm sao mà không phải là một cực hình nặng nề được cơ chứ.
Và những giọt nước mắt này, từng giọt, là vì hắn, mà cũng là vì nàng.
Sau hơn một khắc khóc sướt mướt, Thủy Mị Âm cuối cùng cũng ngừng khóc. nàng ngẩng đầu khỏi lồng ngực của Vân Triệt, đôi mắt vẫn còn ngấn những giọt lệ đang sắp rơi xuống.
Cúi đầu xuống, nhìn đôi mắt ửng hồng của Thủy Mị Âm, Vân Triệt cười nói: “Trông ngươi như thế này, nếu như tỷ tỷ của ngươi nhìn thấy, nhất định phải dùng Dao Khê Kiếm đâm ta mất.”
“Tỷ tỷ của ta thì rất dịu dàng, nhất định sẽ không làm vậy.” Thủy Mị Âm cười đến chảy nước mắt: “Hơn nữa ngươi là Ma Chủ uy nghiêm, ai dám dùng kiếm đâm vào ngươi cơ chứ...”
Ngón tay nàng chạm nhẹ vào ngực Vân Triệt, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt nói: “Tuy nhiên, ngực của Vân Triệt ca ca đã trở nên ấm áp như vậy rồi sao, đã không còn lạnh nữa rồi. Đó là lý do tại sao ta... chỉ muốn ôm nó hoài mà chẳng muốn bỏ ra đấy.”
Bản thân Vân Triệt có thể cảm nhận rõ ràng nhất là máu của mình không còn lạnh nữa.
“Nhưng...” Ngón tay của Thủy Mị Âm vẫn ở trên ngực Vân Triệt, nhẹ nhàng nói: “Sự ấm áp của Vân Triệt ca ca ở đây chỉ có thể được trao cho ta và cho tất cả những người mà ngươi quan tâm thôi đấy. Đối với những kẻ thù đó, những kẻ đang uy hiếp ta đáng phải loại bỏ kia, ngươi không được có chút thương xót nào, được chứ?”
“Được rồi.” Vân Triệt nặng nề gật đầu: “Chính vì vậy, ngươi mới do dự rất nhiều lần không dám nói ra nguyên nhân trong đó cho ta biết đúng không?”
“Ừ.”
Thủy Mị Âm nói nhỏ, “Ta vốn dĩ muốn nói với các ngươi tất cả điều này sau khi Vân Triệt ca ca đánh bại Long Thần Giới và loại bỏ tất cả các mối đe dọa.”
“Bởi vì ta sợ nói cho ngươi quá sớm, ngươi không thể không bốc đồng mà để cho Lam Cực Tinh gặp rủi ro được. Ta sợ rằng oán khí của ngươi sẽ giảm, sẽ không còn nhẫn tâm nữa. Ta cũng sợ rằng ngươi sẽ lại quan tâm đến điều đó, và ta sợ rằng ngươi sẽ khó nghĩ...”
“Tuy nhiên, cách ngươi đối phó với Nam Minh Thần Giới khiến ta rất sợ hãi. Còn việc ngươi ra lệnh xông vào Long Thần Giới là vì quá lo lắng, quá đột ngột... Ta có thể chắc chắn rằng, quyết tâm của việc ngươi đang đối mặt với Long Thần và sự tự tin của ngươi, nhất định vẫn phải trả bằng một cái giá và một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
“...” Vân Triệt không hề phủ nhận.
“Ta hiểu rồi.” Vân Triệt nói với vẻ áy náy: “Đừng lo lắng, dù là Long Thần Giới hay Tây Thần Vực, ta sẽ cố hết sức để bảo vệ bản thân… Ta sẽ không bao giờ bị thương đâu.”
Vào lúc này, hắn không biết tại sao Thủy Mị Âm muốn nói trước với hắn mọi chuyện.
Nàng hy vọng rằng sau khi nhìn thấy Lam Cực Tinh sống sót, hắn ta sẽ không ngần ngại chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình, mà giữ nguyên vẹn bản thân và đoàn tụ với họ sau khi mọi chuyện kết thúc.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị rời khỏi Thất Tinh Giới, Thủy Mị Âm vẫn còn đang lưỡng lự không biết có nên nói hay không. Sau khi gặp Cẩn Nguyệt, nàng ấy rõ ràng có xu hướng tiếp tục trốn tránh.
Hết chương 1879.