Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1788 - Chương 1880. Nợ Máu

Chương 1880. Nợ máu
Chương 1880. Nợ máu

Tuy nhiên, do định mệnh, họ đã gặp Hạ Nguyên Bá, người đã đến Thần Giới để tìm Vân Triệt ở đó.

“Cho dù là trả ơn Tiểu Mị Âm của ta bằng cả cuộc đời còn lại, thì ta cũng nhất định phải để cho cuộc sống ấy trọn vẹn, lâu dài.” Vân Triệt nửa đùa nửa thật nói.

Thủy Mị Âm nhìn hắn và đột nhiên nói, “Vân Triệt ca ca, nếu... nếu ngươi thực sự muốn trả ơn ta, chỉ cần... hứa với hắn ba điều, được không?”

Vân Triệt giật mình, nhìn đôi mắt lấp lánh đang long lanh của Thủy Mị Âm, hắn chậm rãi gật đầu, rất trịnh trọng nói: “Được rồi, bất kể là như thế nào, ta cũng đồng ý.”

Lời hứa rất nặng nề này xuất phát từ trái tim và tâm hồn. Vì lòng tốt và tình cảm mà Thủy Mị Âm dành cho hắn, huống chi là ba điều cơ chứ, dù cho hắn đã dành tất cả và dành cả cuộc đời mình cho nàng rồi, cũng không thể nào đền đáp hết được.

Thủy Mị Âm vươn tay lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Điều đầu tiên, ta hy vọng rằng... dù cho Vân Triệt ca ca có xảy ra chuyện gì trong tương lai đi nữa, cho dù... cho dù có đáng sợ và tuyệt vọng hơn những năm trước đây nữa, ngươi cũng phải... đối xử tốt với bản thân mình , đừng bao giờ oán giận hay làm tổn thương chính mình nữa...”

“Bởi vì…”

Thủy Mị Âm vừa mới bình tĩnh được một lúc, đột nhiên nước mắt lưng tròng: “Tính mạng và sự an toàn của ngươi không còn chỉ có một mình ngươi. Trên đời này, còn có rất người quan tâm ngươi nhiều hơn so với ngươi tưởng đấy... yêu ngươi... vì ngươi, nàng ấy thực sự có thể... không tiếc bất cứ... thứ gì... thậm chí... ngay cả...”

“Cho dù chỉ là vì không phụ lòng của nàng ấy... ngươi cũng không thể... tự mình chìm xuống vực sâu một lần nào nữa. Bởi vì họ... cho dù họ có thực sự rời bỏ ngươi... hay sẽ ra đi mãi mãi... thì đối với họ mà nói, ngươi có thể sống một cuộc sống yên bình, là nàng ấy... dù có rời đi cũng ước điều đó sẽ tồn tại mãi mãi.”

Nước mắt hóa thành châu, một lần nữa tuôn rơi lã chã.

Tim Vân Triệt rung động dữ dội, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng mà trịnh trọng nói: “Được rồi, ta sẽ ghi nhớ từng lời, từng lời ngươi nói, ta hứa... luôn hứa.”

Trên đời này chỉ có một người đối xử với bản thân như vậy, hắn ta còn có thể phàn nàn điều gì, hắn ta còn có thể oán hận điều gì nữa chứ.

Thủy Mị Âm kiềm nén bớt cảm xúc một lúc rồi nói tiếp: “Điều thứ hai, ta hy vọng rằng Vân Triệt ca ca có thể đối xử tử tế với những người vô tội sau khi đánh bại Long Thần Giới và trở thành chúa tể của thế giới.”

Vân Triệt: “...”

Vân Triệt không ngạc nhiên về yêu cầu này. Khi Thủy Mị Âm đưa hắn ta đi quanh Thất Tinh Thương Vực, hắn ta đã cảm nhận được điều đó.

“Mặc dù Long Thần Giới vong ơn bội nghĩa, xin lỗi Vân Triệt ca ca, Long Hoàng đã giết sư tôn, điều này là không thể tha thứ được. Tuy nhiên, Long Thần Giới đã làm rất tốt vai trò chủ nhân của Thần Giới trong những năm qua, tốt đến mức không có vị vua nào có thể thay thế được.”

“Long Thần Giới có sức mạnh vô song, có thể dễ dàng trấn áp bất kỳ vương giới nào trên thế giới. Tuy nhiên, cả một tộc Long Thần tuy kiêu ngạo nhưng không thích bắt nạt ai, không sợ phải chiến tranh nhưng không bao giờ gây chiến. Vì vậy, dù là tối cao, nhưng bọn họ chưa bao giờ xâm chiếm vùng đất của người khác. Các vương giới khác thuộc Long Thần Giới cũng chưa bao giờ dám làm điều gì sai trái về lương tâm cả.”

“Nếu vương giới với sức mạnh thống trị Thần Giới là Phạm Đế Thần Giới hoặc Nam Minh Thần Giới, ngươi có thể tưởng tượng nó sẽ đáng sợ như thế nào không.”

Vân Triệt cẩn thận lắng nghe, hắn cực kì căm ghét Long Thần Giới và sẽ nhất định phải giết Long Bạch, nhưng hắn không phủ nhận lời của Thủy Mị Âm.

Trong ít nhất một triệu năm trở lại đây, Long Thần Giới là chủ nhân Thần Giới phù hợp nhất.

“Thất Tinh Giới này chỉ cho thấy một góc rất nhỏ của Thần Giới. Thông qua những hình ảnh của Đông Thần Vực, bọn họ đều biết được chân tướng năm đó, biết được rằng họ là người làm cho Vân Triệt ca ca đã bị tổn thương và thất vọng, và thậm chí còn là người đã cứu bọn họ.”

“Tuy nhiên, đối mặt với sự lăm le của Bắc Thần Vực, phản ứng đầu tiên của bọn họ vẫn là vô cùng sợ hãi, lo lắng, thậm chí bỏ quê hương để chạy trốn. Trật tự trở nên hỗn loạn trong một khoảng thời gian ngắn, và bọn họ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

“Bởi vì họ không thể tưởng tượng được sự hoảng loạn vô cùng trong một thế giới bị thống trị bởi Ma tộc đâu.”

“Đây đều là tất yếu không thể tránh khỏi. Nhưng mà...” Nàng nhìn Vân Triệt liên tục: “Ta tin tưởng rằng trong tương lai không xa, khi Vân Triệt ca ca trở thành chúa tể của thế giới, nhất định sẽ còn tốt hơn so với Long Thần Giới nữa, phải không?”

Vân Triệt chậm rãi đưa tay ra, nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Vong Mệnh Tinh Thần Giới năm đó, Niết Bàn được tái sinh và trở lại ở Thiên Huyền Đại Lục, trải qua khoảng thời gian u ám, và sau khi gặp Sở Nguyệt Thiên và Vân Vô Tâm, hắn đã được bước vào ánh sáng vô tận...

Đặc biệt, sau khi Vân Vô Tâm từ bỏ tài năng thiên phú và liều mình cứu hắn, hắn cũng nhìn đôi tay của mình như thế này, và thề sẽ không bao giờ để đôi bàn tay dùng để bảo vệ và bao bọc con gái của mình bị ô nhiễm tội lỗi thêm lần nào nữa.

Đó là một sự thay đổi lớn trong tâm trí của hắn ta, cho phép sự ấm áp và lòng tốt chiếm hầu hết tâm hồn hắn ta, và đẩy lùi dòng máu tội lỗi mà hắn ta đã quen thuộc, trái ngược với sự thù hận và oán giận vô hình.

Hắn còn nhớ sau khi trở về Thần Giới, Hạ Khuynh Nguyệt đã từng nói một cách sắc bén với hắn rằng: “Trái tim của ngươi đã mềm đi rồi, là vì con gái sao?”
Hết chương 1880.
Bình Luận (0)
Comment