Vào thời đại viễn cổ, Kiếp Thiên Ma Đế chỉ vì Nghịch Thế Thiên Thư này mà đã lên kế hoạch giết Tru Thiên Thần Đế, và bị đánh ra khỏi hỗn độn.
Vốn dĩ hắn cho rằng Nghịch Thế Thiên Thư này đã bị Kiếp Thiên Ma Đế mang ra khỏi hỗn độn. Hóa ra cũng giống như Càn Khôn Thứ, được giao cho Thủy Mị Âm.
Kỳ lạ... tại sao nàng ấy không đưa nó trực tiếp cho ta mà lại phải thông qua Thủy Mị Âm?
Sự nghi ngờ này lóe lên trong đầu hắn.
Hắn duỗi tay ra, cầm lấy phiến đá có khắc Nghịch Thế Thiên Thư... thêm hai bộ trong tay hắn, ba phần gộp lại, sẽ là một bộ Nghịch Thế Thiên Thư hoàn chỉnh, Thủy Tổ Thần Quyết hoàn chỉnh.
Mà nó, dù cho trong thời đại của các vị thần, cũng chưa bao giờ được hoàn thiện cả!
Lần đầu tiên này quả thực là chưa từng có! Kìm nén kích động trong lòng, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc: “Lúc Kiếp Thiên Ma Đế giao cho ngươi, cụ thể nàng có giải thích gì không?”
Thủy Mị Âm suy nghĩ một lúc và nói, “Nàng ấy nói, nàng ấy thà không bao giờ sở hữu thứ này.”
Vân Triệt: “...”
Không có được câu trả lời như ý muốn, nhưng những lời nói của Kiếp Thiên Ma Đế ẩn chứa nỗi buồn vô tận mà người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được.
Quy luật hư vô trong tay của Vân Triệt chính là được học từ hai cuốn Nghịch Thế Thiên Thư trong tay hắn.
Đó là một lĩnh hội cực kỳ đặc biệt, cực kỳ mơ hồ. Bởi vì hắn không biết mình lĩnh hội như thế nào và lĩnh ngộ được cảnh giới nào.
Bây giờ Nghịch Thế Thiên Thư hoàn chỉnh đã nằm trong tay hắn, không biết hắn có thể lĩnh hội được nguyên lý rõ ràng và sâu sắc hơn về quy luật hư vô bằng Thủy Tổ Thần Quyết này hay không.
Tuy nhiên, hắn không thể hiểu được các Thái Sơ Thần Văn này được. Và người duy nhất trên thế giới này có thể giải mã được những Thái Sơ Thần Văn ấy là Tiêu Linh Tịch.
Mà bây giờ, tất nhiên hắn ta không thể xuất hiện trước mặt hắn được nữa.
Cất phiến đá đen đi, Vân Triệt dừng lại suy nghĩ về nó một lúc, và nói với Thủy Mị Âm: “Mị Âm, sau khi trở về Thương Lan Giới, ngươi có thể hứa với ta một điều không...”
…
Trở lại Thương Lan Giới, bầu trời xanh được phản chiếu trong đôi mắt và tâm hồn của Vân Triệt đẹp như một bức tranh.
Màu sắc của thế giới và âm thanh trong tai hoàn toàn khác nhau.
Ngửi thấy khí tức của hắn, ba Diêm Tổ lập tức lao tới với tốc độ nhanh nhất, cung kính đứng trước mặt: “Cung nghênh chủ nhân trở lại.”
Vân Triệt đang cầm nhẹ viên đá Tam Sắc Lưu Âm Thạch giữa cổ, trên miệng nở một nụ cười ấm áp. Giọng nói của ba Diêm Tổ khiến hắn vô thức ngẩng đầu lên, nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn không tắt.
Vào lúc đó, toàn bộ cơ thể ba Diêm Tổ run lên, và hắn ta sợ chết khiếp quỳ xuống gần đó.
“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân! Lão nô có tội... tội đáng chết!” Hắn đập đầu xuống đất, cả người ọp ẹp dính trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
“Lão nô đã biết lỗi của mình, xin chủ nhân trừng phạt.” Diêm Nhị so với Diêm Nhất kia lại càng run hơn.
“Sự bất tài và đần độn của nô lệ già này đã khiến chủ nhân tức giận. Lão nô đáng chết ngàn vạn lần, xin chủ nhân trừng phạt, tuyệt đối đừng làm tổn thương chính mình.” Diêm Tam quỳ lạy nói.
“...” Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên... hắn lập tức nhận ra chính nụ cười vừa rồi của mình đã khiến bọn họ sợ hãi.
“Đứng dậy đi.”
Vô cùng nhẹ nhàng đặt Lưu Âm Thạch đã nắm trong lòng bàn tay hồi lâu kia xuống, Vân Triệt phất tay: “Các ngươi đi nơi khác đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.”
Khi Vân Triệt bước đi, ba Diêm Tổ kia mắt nhắm mắt mở nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt sững sờ.
Sau khi truyền âm cho Trì Vũ Dao, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thái Chi và Diêm Thiên Hưu, Vân Triệt đứng ở trung tâm của Thương Lan Vương Điện, nhắm mắt và thì thầm:
“Hòa Lăng, chuẩn bị mở Trụ Thiên Thần Cảnh.”
Chẳng mấy chốc, giọng nói đầy phấn khích của Hòa Lăng truyền đến: “Chủ nhân, cuối cùng thì ngươi cũng... nghĩ thông suốt rồi!”
“Ừ.” Vân Triệt cười và gật đầu.
“Trước ngày hôm nay, ta chỉ muốn dùng cách độc ác và tàn nhẫn nhất để xé nát Long Bạch, vì vậy nên, chờ thêm một ngày nữa đều là cực hình, ta sẽ không ngại trả một cái giá cao đâu.”
“Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.”
Khi nói ra những lời này... dù cho nhắc đến từ “Long Bạch”, khóe miệng hắn vẫn nở một nụ cười.
Những bóng người trong cuộc sống của hắn hiện ra trở lại trước mặt hắn, hắn nhắm mắt lại nói: “Đừng nói thời gian ở Trụ Thiên Thần Cảnh chỉ có ba năm, cho dù là ba trăm năm, ba ngàn năm, ta cũng muốn sống.”
“Bởi vì, Long Thần Giới... Long Bạch kia đã không còn xứng để cho ta cùng đánh nhau với hắn nữa rồi!”
Hừ!
Hắn nắm chặt hai tay, giọng nói dần trở nên dữ tợn: “Ta sẽ dùng phương thức và sức mạnh nào an toàn nhất để nghiền... chết... hắn ta!”
Chẳng bao lâu, những thành phần chủ chốt của Ma tộc đã tập trung về sảnh chính của Thương Lan chủ điện.
Người đầu tiên đến là Thiên Diệp Ảnh Nhi, cứ như là đem cả một cơn bão đến vậy.
Hôm nay Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa tức tốc từ Đông Thần Vực trở về Thương Lan Giới cùng với một nhóm các vị Phạm Vương và các Phạm Đế, nhưng đột nhiên nghe tin Vân Triệt đi theo Thủy Mị Âm về phía nam, còn không mang theo ba Diêm Tổ, nàng lập tức tức giận và đánh đập ba Diêm Tổ dã man.
Đây là lý do tại sao ba Diêm Tổ lại sợ hãi trước nụ cười của Vân Triệt đến nỗi hắn ta đã phải thú nhận sai lầm của mình... dù sao thì đó cũng là một sai lầm lớn khi chọc tức nữ chủ nhân.
Nếu không có sự ngăn cản của Trì Vũ Dao, nàng có lẽ đã đuổi thẳng bọn họ về phía nam để bắt Vân Triệt và Thủy Mị Âm.
Nhìn thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi tức giận bước vào, Vân Triệt quay lại cười như gió: “Đến khi nào vậy?”
“Ngươi còn dám hỏi ta sao?” Đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi ngưng tụ sương lạnh: “Thời khắc trọng đại như vậy, người vẫn có tâm tình nhàn nhã đi chơi với nha đầu đến từ Lưu Quang Giới kia hả…”
Trước khi nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng từ từ cụp xuống.
Hết chương 1883.