Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 181 - Chương 182: Phượng Hoàng Phá

. ._91__2" class="block_" lang="en">Trang 91# 2

 

 

 

Chương 182: Phượng hoàng phá



Lửa phần tinh yêu liên từ từ tắt, hơn hai trăm võ sĩ Nham Long kể cả vũ khí toàn bộ bị cháy đen, sau đó biến thành vụn vỡ. Xung quanh lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, chỉ có thể nghe được Vân Triệt ồ ồ tiếng thở dốc, cùng với mồ hôi hột cộng thêm máu nhỏ xuống đất"Tí tách".

Trọng kiếm"Oanh" một tiếng rơi xuống mặt đất, Vân Triệt chống đỡ đứng lên, vẫn để Tiểu Tiên Nữ trên bả vai:

- Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?

Tiểu Tiên Nữ hoàn toàn không chút tổn hại, đừng nói bị thương, ngay cả đụng tới vẫn chưa có bị. Nhìn sắc mặt Vân Triệt tái nhợt, nàng biết rõ, nếu như Vân Triệt không phải vì bảo vệ nàng, trên người căn bản sẽ không bị thương, vừa nãy hơn hai trăm võ sĩ Nham Long cũng suýt chút nữa bức hắn đến tuyệt cảnh.

- Tay...... Của ngươi......

Tiểu Tiên Nữ giật giật môi, nói một cách khó khăn.

Cánh tay trái đau đớn, tuy có thể miễn cưỡng ôm lấy Tiểu Tiên Nữ, nhưng căn bản đã không có khả năng giữ trọng kiếm. Hắn lắc lắc đầu, ung dung cười nói:

- Không có chuyện gì. những đao kia làm bằng đá, rất cùn, chỉ tổn thương một chút da thịt.

- Thả ta ra...... Bằng không...... Ngươi sẽ chết!

Tiểu Tiên Nữ thanh âm suy yếu mà lạnh lẽo. Nàng tuy rằng thân thể tàn phế, khí tức suy yếu, nhưng thị giác với thính giác cũng không bị phế bỏ. Vừa nãy thanh âm ba đao cắt vào da thịt vang lên bên tai của nàng, nàng làm sao không nghe rõ.

Vân Triệt ăn một viên hồi thiên đan, sau đó cầm thuốc mỡ bôi lên vết thương cánh tay trái...... Nếu như không phải đại đạo Phù Đồ quyết thay da đổi thịt, cánh tay của hắn phỏng chừng đã bị ba đao chém thành vài đoạn. Nghe xong Tiểu Tiên Nữ, hắn lắc lắc đầu:

- Trừ phi ta chết, bằng không ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi. Ngươi không nên coi mình phiền toái, bởi vì ở nơi này, ngươi là động lực lớn nhất và là trụ cột duy nhất của ta. Lại nói, chúng ta không phải đã vượt qua rồi sao. Cửa thí luyện thứ nhất này, chúng ta đã......

Vân Triệt vừa mới nói được một nửa, chung quanh hắn, một đám lớn...... Còn nhiều hơn gấp đôi võ sĩ Nham Long trước đó xuất hiện dưới ánh vàng.

Thí luyện Long Thần cấp độ đầu tiên, lần thứ chín...... năm trăm mười hai chiến sĩ Nham Long!!

Thanh âm Vân Triệt bị nghẹn lại, cũng không thể tiếp tục nói thêm một chữ. Tay hắn hướng phía dưới, cầm chuôi kiếm, một lần nữa cầm lên trọng kiếm.

Trong tầm mắt, Nham Long so với vừa nãy gấp đôi, còn nhiều hơn tám lần trước gộp lại...... Nếu như đây không phải ảo giác, như vậy chính là ác mộng, ác mộng chân chính.

Những võ sĩ Nham Long này, phía trước cầm đao, kiếm, thương, phía sau lại không hề treo chùy, trong tay bọn họ nắm giữ trường cung dày nặng!

Nham Long xạ thủ!

So với chùy lực công kích càng xa hơn, uy hiếp càng lớn hơn cung tên!

-...... Tiểu Tiên Nữ, ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết...... Tên của ngươi là gì?

Vân Triệt ôm Tiểu Tiên Nữ, đỡ trường kiếm đứng lên, nhìn về phía trước nhanh chóng áp sát, mênh mông cuồn cuộn võ sĩ Nham Long, nhẹ giọng hỏi.

Âm thanh xung quanh nói cho Tiểu Tiên Nữ tình cảnh bọn họ lúc này. Không biết bao nhiêu năm, nàng chưa bao giờ tiết lộ tên mình cho người ngoài biết, chớ đừng nói chi là một hậu bối. Nhưng lúc này nghe Vân Triệt nói, nàng vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt, âm thanh rung chuyển ngày càng mạnh, giọng nói suy yếu của nàng chậm rãi truyền ra:

- Sở...... Nguyệt...... Thiền......

"Sở Nguyệt thiền......" Vân Triệt ghi nhớ, sau đó mỉm cười:

- Sở —— quyến rũ mê người, Nguyệt —— trăng sáng trời đêm, Thiền —— nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ mê người như ánh trăng, trên thế gian này, tuyệt đối không có cái tên nào thích hợp hơn.

- Ta gọi ngươi Tiểu Tiên Nữ, thực sự một chút không sai...... Vì lẽ đó, sau này ta tiếp tục gọi ngươi Tiểu Tiên Nữ đi.

Sở Nguyệt Thiền:"......"

- Chuyện đến nước này, ta không còn rõ đây là một hồi thí luyện, hay cạm bẫy không thể thoát thân.

Vân Triệt nhấc trọng kiếm lên, chỉ về võ sĩ Nham Long còn cách năm trượng:

- Thế nhưng, bất kể là ta, hay là ngươi, cũng không thể để chúng ta chết tại nơi này...... Ta sẽ không chết, càng không cho phép ngươi chết...... Vì lẽ đó, ngươi bắt buộc...... Cho ta sức mạnh!!

- Grào!!!!

Một tiếng rống to, khí tức trên người Vân Triệt trong nháy mắt trở nên cuồng bạo, ánh mắt hung ác, máu huyết toàn thân điên cuồng sôi trào, tinh thần, ý chí, niềm tin, linh hồn, toàn bộ bắt đầu cháy rừng rực...... Hai kiếp này, hắn gặp hiểm cảnh nhiều không kể xiết, tuyệt cảnh cũng rất nhiều, đội hình trước mắt này khiến người ta tuyệt vọng...... Nhưng nguyên nhân, hoàn toàn bởi vì bảo vệ Tiểu Tiên Nữ, trong lòng hắn còn dấy lên chút hưng phấn.

Một loại kinh nghiệm sau vô số lần mạo hiểm rơi vào tuyệt cảnh, thậm chí linh hồn có chút vặn vẹo cảm giác hưng phấn......

- Cứ đến đi...... Đến bao nhiêu, ta liền giết bấy nhiêu!!

Vân Triệt gào trầm thấp, đang giải phóng"Phần tinh yêu liên" vốn thân thể cạn kiệt, không biết từ nơi nào sinh ra sức mạnh cuồng bạo, hắn cũng không lui lại, trái lại ôm chặt Tiểu Tiên Nữ, một lần đâm tới chiến sĩ Nham Long cuồn cuộn trước mắt.

Ầm!!

Một chiêu kiếm, lần lượt bốn chiến sĩ Nham Long bị quét bay.

Ầm!!

Thêm một chiêu kiếm, lại thêm năm chiến sĩ Nham Long tan thành mười khúc, ngay cả phía sau cũng đánh ngã.

Rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, lúc này tốc độ vung kiếm lại càng thêm cấp tốc, sức mạnh càng thêm hung mãnh. Trọng kiếm giống như đao tử nhần không ngừng xoay tròn, điên cuồng cắt đứt sinh mệnh từng nhóm Nham Long.

Mạt Lỵ bên trong Thiên Độc Châu một trận kinh ngạc. Tình trạng thân thể Vân Triệt như thế nào nàng rõ ràng nhất, khắc trước trọng kiếm cơ hồ cầm không vững, như thế nào lại bộc phát ra sức mạnh hơn trước. Nàng nhíu mày, tinh tế nhận biết tình trạng Vân Triệt lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kinh sợ.

Nguồn sức mạnh này, thực sự dùng ý chí, kiên cường lấy cả sinh mệnh đánh cược!!

Mạt Lỵ không cách nào biết hắn đến tột cùng làm thế nào được như vậy, muốn từ bên trong sinh mệnh nghiền ép sức mạnh, không biết cần ý chí cùng chấp niệm khổng lồ cỡ nào. Nhưng nàng rất rõ ràng, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng...... Bởi vì, hành vi Vân Triệt lúc này, rõ ràng đang điên cuồng tiêu hao tính mạng chính mình!! Hậu quả trực tiếp nhất, chính là hao tổn tuổi thọ, sau ngày hôm nay, hắn cũng phải chịu bệnh nghiêm trọng, nhẹ thì mấy tháng toàn thân vô lực, không cách nào xuống giường, nặng thì cơ thể suy kiệt, mãi mãi không thể khôi phục.

Lúc này Vân Triệt giống như một con hùng sư nổi giận xông vào bầy cừu, hắn vọt tới nơi nào, nơi đó sẽ lưu lại xác chết nát vụn.

Tiếng xé gió vang lên đầy trời, một mũi tên lớn bắn tới hình thành một cơn mưa mũi tên.

Phốc......

Vai phải Vân Triệt trúng ba mũi tên.

Phốc phốc phốc......

Phía sau lưng lại trúng thêm ba mũi tên, trong đó một mũi tên suýt nữa chạm đến tim.

Đến loại tuyệt cảnh này, đối mặt hơn năm trăm Nham Long, Vân Triệt đưa ra lựa chọn chính xác nhất, cũng điên cuồng nhất, đó chính là đem phần lớn chú ý đều tập trung vào công kích, phương diện phòng ngự, cơ bản chỉ dừng lại trên người Tiểu Tiên Nữ. Bởi vì hắn giết càng nhanh, áp lực mới có thể càng nhỏ. Xuyên vào lòng địch, hắn gần như điên cuồng chém giết, như cuồng phong quét lá rụng, quét sạch Nham Long. Tiếng gầm gừ, tiếng va chạm, âm thanh nổ tung điếc tai không thôi.

Thời gian không tới hai phút, Vân Triệt đã bị xuyên mười hai tiễn, bị đâm mười hai vết thương, chín kiếm cộng thêm mười ba đao chém, phía sau lưng, vai, trước ngực, vết thương nối tiếp vết thương, theo động tác kịch liệt, những vết thương đã không chỉ là chảy máu, mà không ngừng phun huyết dịch, nhìn thấy mà giật mình, toàn thân quần áo, từ lâu bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ.

Uy hiếp lớn nhất đối với Vân Triệt. Không thể nghi ngờ là những Nham Long xạ thủ. Vết thương trên người, đại đa số cũng là vì tránh né vết thương chí mạng. Những Nham Long xạ thủ này, là đối tượng nên tiêu diệt đầu tiên. Nhưng võ sĩ Nham Long tầng tầng lớp lớp, áp chế hắn căn bản không có cách vọt tới Nham Long xạ thủ. Hắn có huyền kỹ có thể gây thương tích ở khoảng cách xa, cũng chỉ có Thiên Lang Trảm...... Nhưng Thiên Lang Trảm tiêu hao thực sự quá lớn, hắn nếu thật sự sử dụng, hoàn toàn thành đèn cạn dầu rồi.

Nhất định phải giải quyết những Nham Long xạ thủ, bằng không thương nặng hơn, còn không có giết xong những chiến sĩ, bản thân cũng đã chết rồi......

Ánh mắt tập trung vào xung quanh Nham Long xạ thủ, ánh mắt càng ngày càng trầm thấp, thân thể cũng chậm rãi dâng lên một vòng hỏa diễm thiêu đốt. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên, toàn thân hỏa diễm vọt tới trọng kiếm, sau đó theo mũi kiếm bắn ra xa.

Quác ~~

Tiếng phượng hoàng lanh lảnh, một hỏa diễm phượng hoàng từ trọng kiếm bắn ra, xuyên qua từng thân thể Nham Long, sức ảnh hưởng hơn hai mươi trượng, sau đó ầm ầm nổ tung, bầu trời đầy ánh lửa, mười mấy Nham Long xạ thủ bị nổ bay, thân thể ở giữa không trung nát tan.

- Vậy mà...... Dĩ nhiên đem phượng hoàng tụng thế điển tàn quyết dung nhập vào thiên lang ngục thần điển...... Lấy trọng kiếm kết hợp huyền kỹ phượng hoàng chi viêm!

Mạt Lỵ bên trong Thiên Độc Châu lỡ lời kinh ngạc thốt lên, sau đó một tiếng nỉ non:

- Lại có thể kết hợp thần quyết mà người bình thường cũng không thể lĩnh ngộ được, hoặc trong tuyệt cảnh như vậy, một lần nữa thành công...... Thật là là cỡ nào yêu nghiệt ngộ tính!!

Đây là huyền kỹ Vân Triệt lần đầu tiên nghĩ ra, nhìn này mười mấy Nham Long xạ thủ bị đánh bay, hắn còn lẩm bẩm tên huyền kỹ......

- Phượng hoàng phá!

So với phạm vi công kích của phần tinh yêu liên, phượng hoàng phá phạm vi nhỏ hơn rất nhiều, nhưng xét về góc độ tấn công từ xa, hơn nữa tiêu hao khí lực ít hơn rất nhiều rất nhiều. Vân Triệt khóe miệng nhếch lên, toàn thân tiếp tục dâng lên một luồng sức mạnh không biết nơi nào đến, hỏa kiếm vung vẩy, phóng ra một con hỏa diễm phượng hoàng, những ngọn lửa phượng hoàng này bay đến gần tấn công chiến sĩ Nham Long, lại bay về phía Nham Long xạ thủ, khiến cho Nham Long xạ thủ vốn số lượng không nhiều từng người bị tiêu diệt.

Vết thương trên người hắn ngày càng nặng hơn, chảy ra máu tươi, bất tri bất giác mất gần một phần ba huyết dịch. Y phục của Tiểu Tiên Nữ cũng bị máu hắn nhuộm đỏ hơn phân nửa, nhưng sắc mặt hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ, động tác vẫn hung mãnh, dường như không cảm thấy đau đớn, thậm chí không biết vết thương đáng sợ đến mức nào.

Hắn nghiền ép tính mạng của chính mình, cũng nghiền ép cực hạn của mình. Còn cực hạn đến mức nào...... Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment