So với sự cao ngạo của Thương Thích Thiên, các Hải Thần và Thần Sử Thương Lan còn xấu hổ hơn gấp bội... Họ nghĩ rằng Thương Thích Thiên sẽ mở kết giới trước mặt Long Hoàng rồi lấy công chuộc tội vào thời điểm thích hợp nhất này.
Tuy nhiên, tình hình hoàn toàn khác. Mỗi khi Thương Thích Thiên nói một lời, trái tim họ sẽ đập loạn xạ. Nếu hắn không phải là Thương Lan Thần Đế, họ ước gì có thể đè hắn ta xuống đất và bịt miệng hắn ta lại.
Cuối cùng ánh mắt Long Bạch tối lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Thương Thích Thiên: “Thương Thích Thiên, ngươi còn có một cơ hội cuối cùng... dựa vào giao tình với tổ phụ của ngươi đấy.”
Đôi mắt của các vị Hải Thần và các Thần Sử “liếc” chằm chằm vào Thương Thích Thiên. Nhưng lại nhìn thấy Thương Thích Thiên nhếch khóe miệng lên, chậm rãi nói: “Bản vương không cần cơ hội này.”
Ngay khi câu nói này nói ra, thì đã không có đường nào để rút lui nữa rồi.
“Chủ thượng!” Vài vị Hải Thần đồng thanh hét lên.
“Long Hoàng điện hạ!” Đứng ở bên phải Thương Thích Thiên, Phúc Lan Hải Thần bước ra, lo lắng nói: “Chủ thượng, nhất định hắn ta không có ý này. Hắn vừa mới bị Ma tộc hạ cổ...”
Bùm!!
Một bóng xanh lóe lên, không gian lập tức bị đứt đoạn, Thương Thích Thiên mang theo ánh sáng xanh trong lòng bàn tay, hắn mạnh mẽ dùng thanh đao chém thẳng vào yết hầu của Phúc Lan Hải Thần, tiếng xương cổ răng rắc vỡ vụn bỗng vang lên.
Đòn này ra tay nhanh như chớp, cực kỳ hung ác, không phải là đột nhiên động thủ, mà là đã sẵn sàng ra tay.
Phúc Lan Hải Thần mất cảnh giác lập tức gánh chịu một đòn nặng nề, những Hải Thần và Thần Sử khác đều chấn động, ngay cả ý nghĩ ngăn cản cũng đã không kịp nữa rồi.
“Chủ... Chủ thượng!?”
Ngay khi các vị Hải Thần đang chuẩn bị di chuyển về phía trước, một luồng sáng xanh đột ngột lóe lên, phản chiếu trong con ngươi đột nhiên co rút lại của họ.
Bảo khí của Thập Phương Thương Lan Giới - Thương Lan Thần Châu! Nó tràn ngập ánh sáng xanh trong tay Thương Thích Thiên, như thể nó chứa cả một vùng biển vô tận.
Mà ánh sáng xanh lam ấy cũng được phóng ra từ trong người của Phúc Lan Hải Thần đang ngã xuống đất đau đớn và co giật kia.
Là bảo khí của Thương Lan Giới, Thương Lan Thần Châu, ngoài vai trò là vật mang vật dẫn sức mạnh, nó còn có một chức năng độc đoán tương tự như Phạm Thần Linh của Phạm Thần Giới - tức là cưỡng bức giam cầm, hay thậm chí lấy lại thần lực Thương Lan từ các Hải Thần.
Đây cũng là lý do Thương Thích Thiên đầy tiếng xấu bên ngoài, là người đầu tiên cúi đầu trước Ma tộc, nhưng không ai trong Thương Lan Giới dám nghi ngờ hay phản nghịch.
Nhận thấy thần lực Thương Lan trên cơ thể mình nhanh chóng mất đi, Phúc Lan Hải Thần run rẩy cầu xin sự thương xót với với tiếng xương cổ họng đã bị gãy kia: “Chủ thượng ... hãy tha thứ cho...”
Ầm!!
Thương Thích Thiên giẫm lên rồi đạp vào đầu Phúc Lan Hải Thần lún sâu vào Huyền Thạch bên dưới Thương Lan Thần Vực, chỉ còn có nửa người co giật giãy giụa bên ngoài.
Máu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn dưới chân, Thương Thích Thiên không nhúc nhích, chỉ giẫm lên đầu của Phúc Lan Hải Thần, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười khiến tất cả Hải Thần lạnh gáy: “Thủ hạ của bản vương, lại là thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, thật là một điều đáng tiếc.”
Hắn quay đầu lại, đối mặt với những tên Hải Thần sắc mặt tái nhợt kia nói: “Còn có kẻ nào như vậy, cứ việc giết luôn, không cần hỏi ý kiến của bản vương, hiểu chưa?”
“…Rõ!” Cứ như cổ họng của tất cả các Hải Thần cũng bị đạp gãy vậy, ai nấy trả lời không còn lưu loát như trước đó nữa.
“Vô cùng xin lỗi.” Thương Thích Thiên ngẩng đầu cười nói: “Vừa rồi tiện tay xử lý một kẻ ngu xuẩn ăn cây táo rào cây sung thôi, đã làm cho Long Hoàng cùng các vị khách quý chê cười rồi.”
“Thích Thiên Thần Đế,” Trụ Hư Tử lên tiếng nói: “Ngươi như vậy không chỉ hại chết Hải Thần dưới trướng ngươi thôi đâu, mà còn chôn vùi cả dòng dõi Thương Lan đã truyền thừa hàng trăm ngàn năm nay đấy. Rốt cuộc thì ngươi định đang làm gì đây?”
“Này!” Thương Thích Thiên khẽ cười nói: “Trụ Thiên Thần Đế, bản vương ta chó trung thành, ngươi cũng là chó mất nhà, đều là đồng loại, cũng nên thông cảm lẫn nhau, cho nên cần gì phải đứng ra sủa bậy chứ.”
“...” Trụ Hư Tử thở dài, “Xem ra là không còn thuốc chữa rồi. Hôm nay lão phu chỉ có thể chôn ngươi cùng với đám nghiệt súc hắc ám này thôi!”
“Chỉ dựa vào ngươi sao!?” Thương Thích Thiên chế nhạo.
Long Bạch ngẩng đầu lên, hắn không thèm liếc nhìn Thương Thích Thiên nữa, giọng nói vẫn giống như lúc nãy, lặp lại lời nói trước đó: “Vân Triệt, mau cút ra đây.”
Cuối cùng cũng đến nơi, nhưng mệnh lệnh của Long Hoàng không phải công kích, cũng không phải phá hoại... mà là nhắm thẳng vào Vân Triệt.
“Xem ra cuối cùng Long Hoàng điện hạ cũng già đi rồi, đến tai cũng không hoạt động tốt nữa rồi.” Thương Thích Thiên tiếp tục nói ra câu nói làm các Hải Thần kinh động: “Muốn gặp Ma Chủ, trước tiên hãy hỏi ý kiến của kết giới Thương Lan này trước đã!”
“Đến đây!” Hắn giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào các Long Thần phía sau: “Để bản vương đây xem thử, cái gọi là Long Thần như các ngươi phải mất bao lâu mới có thể phá kết giới Thương Lan này! Bản vương ta thật sự đã mong đợi rất lâu rồi đấy.”
“Hừ!” Phi Diệt Long Thần hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một kết giới cỏn con cũng đáng để ta ra tay hay sao?”
“Điện hạ?” Hắn nhìn về phía Long Hoàng.
Long Hoàng khẽ gật đầu.
Ầm ầm…
Phi Diệt Long Thần ra lệnh, bốn mươi ba Long Quân ở phía sau xông lên cùng một lúc, Long khí được giải phóng và ngùn ngụt bốc lên, ngay lập tức dấy lên một cơn bão vũ trụ khủng khiếp.
Ầm ầm…
Ở Long Thần Giới, những kẻ tu luyện đến Thần Chủ cấp tám mới có thể trở thành Long Quân.
Trong số bốn mươi ba Long Quân, mười chín tên là Thần Chủ cấp chín, hai mươi bốn tên là Thần Chủ cấp tám. Khi sức mạnh của bọn họ cùng lúc tàn phá kết giới...
Dường như có hàng trăm triệu tiếng chuông ngân vang ở hầu hết Nam Thần Vực.
Kết giới Thương Lan rung chuyển, tạo ra hàng chục gợn sóng lớn.
Sau Long Quân, ba trăm lẻ tám Chủ Long cũng đã xông lên phía trước, sức mạnh của ba trăm lẻ tám Thần Chủ theo sát, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc một lần nữa.
Hết chương 1909.