Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1820 - Chương 1912. Thương Lan Tuyệt Vọng (17)

Chương 1912. Thương Lan tuyệt vọng (17)
Chương 1912. Thương Lan tuyệt vọng (17)

Lúc này, Vạn Tượng Thần Đế và Hủy Long Đế nhìn nhau, sau đó đột nhiên đồng thời ra tay, uy lực của hai vị Thần Đế bộc phát vào kết giới Thương Lan sắp sụp đổ phía xa.

“Vỡ đi!” Hai vị Thần Đế rống lên.

Trì Vũ Dao vội vàng thốt lên: “Diêm Nhất, Diêm Tam!”

Xoẹt!!

Hai bóng đen xé rách không gian xẹt qua không trung, hai luồng sức mạnh Diêm Ma đến cực hạn đánh về phía bên trên của kết giới Thương Lan, va chạm dữ dội với sức mạnh của Vạn Tượng Thần Đế và Hủy Long Đế.

Ầm ầm!!

Sương mù đen kịt ngập trời, sát khí dày đặc, kết giới Thương Lan bị sức mạnh cực lớn uốn cong như một tờ giấy mỏng, bên ngoài kết giới là hai vị thần đế Tây Vực đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, cả hai bị chấn động văng ra thật xa, đến lúc dừng thân mình lại được thì cánh tay của bọn họ đã tê dại đau đớn.

Mọi người kinh ngạc liếc nhìn hai bóng đen đáng sợ trong kết giới.

“Hai trong ba Diêm Tổ ẩn thế dưới Vĩnh Ám Cốt Hải trong Diêm Ma Giới của Bắc Thần Vực.” Long Bạch nhàn nhạt nói: “Có lẽ huyền lực hắc ám của ba người bọn họ đã đạt tới cực hạn rồi.”

“… Thì ra là vậy.” Long Tam thì thào nói.

“Người bên phải, không hề thua kém chúng ta.” Long Ngũ nói.

“Nếu đã là Ma nghiệt, thì cứ loại bỏ tất cả.” Long Tứ nói.

Lúc này, một giọng nói kinh người phát ra từ đằng xa truyền đến: “Quả nhiên không hổ danh là Long Thần Giới, bí mật lớn nhất của Bắc Thần Vực của ta mà ngươi cũng biết rõ ràng như vậy.”

Cùng với giọng nói mờ ảo kia, bóng dáng Trì Vũ Dao đã lướt qua không trung, đứng trước mặt Diêm Nhất và Diêm Tam, đối mặt với Long Bạch.

“Ma Hậu!!” Đôi mắt của Phi Diệt Long Thần mở to, mười ngón tay siết chặt kêu răng rắc.

Mà điều khiến hắn không thể tin được chính là khi đối mặt với Trì Vũ Dao, ngoài oán hận... hắn còn sinh ra một tia sợ sệt lạnh giá, dù cố gắng thế nào cũng không thể xua tan đi được.

Cứ như là Ma Hồn đáng sợ đó chưa bao giờ thực sự rời khỏi Long hồn của hắn.

Đối mặt với Ma Hậu nổi tiếng của Bắc Thần Vực này, Long Bạch chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi bình thản nói: “Kẻ gọi là Ma Chủ Vân Triệt của các ngươi, ta thấy rằng hắn định làm một con rùa rụt đầu rồi thì phải?”

“Ha ha...” Lời nhận xét này khiến Trì Vũ Dao thấp giọng cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy sự giễu cợt thâm độc: “Ngươi biết rằng Ma Chủ của Ma tộc ta không có ở đây nên mới ồ ạt tấn công, nhưng bây giờ ngươi lại nói rằng Ma Chủ của ta là rùa rụt đầu ư?”

“Đường đường là một Hoàng của thế giới hỗn độn mà lại là một kẻ dối trá, kém cỏi, là hạng người làm bộ làm tịch như vậy, thật đáng thất vọng.”

“...” Mắt rồng đảo qua, nghiến răng thốt từng chữ từng chữ một: “Ngươi... nói... cái... gì...?”

Trì Vũ Dao kiêu ngạo nói: “Lực lượng Bắc Vực của ta đã tập trung ở đây từ lâu, nhưng lúc đó Long Hoàng ngươi không ở Long Thần Giới, đó vốn là thời điểm tốt nhất để tộc ta tiêu diệt Long Thần Giới của ngươi.”

“Nhưng Ma Chủ có lệnh, đánh như vậy là xúc phạm đến danh tiếng của ta ở Bắc Thần Vực! Trận chiến với Long Thần Giới nhất định phải diễn ra sau khi Long Hoàng ngươi trở lại. Ma Chủ lúc nào cũng muốn trực tiếp đánh một trận với ngươi.”

“Cho nên, tuy rằng Ma Chủ hận Long Hoàng là ngươi, nhưng trong mấy tháng qua khi ngươi không ở Long Thần Giới, Ma tộc Bắc Vực của ta quét qua Đông Thần Vực, đạp lên Nam Thần Vực, nhưng chưa từng nhân cơ hội động vào Long Thần Giới của ngươi.”

Long Bạch: “...”

“...” Diêm Thiên Hưu và Phần Đạo Khải mở mắt to một chút.

“Còn ngươi, Long Hoàng...” Trì Vũ Dao châm chọc nói: “Nhưng sau khi biết Ma Chủ của tộc ta không ở Thương Lan, lại nắm bắt thời cơ, đã không ngần ngại sử dụng Càn Khôn Long Thành đã ẩn dật suốt bao nhiêu năm kia mà nhanh chóng tiến đến... à đúng rồi, ta thực sự không ngờ rằng Long Hoàng lại sợ hãi Ma Chủ của ta đến vậy, điều này thực sự đáng ngạc nhiên, nhưng cũng đáng thất vọng đấy.”

“Nhưng có vẻ như trận chiến trực diện giữa Ma Chủ và Long Hoàng ngươi thực sự không cần thiết nữa rồi. Bởi vì hành vi sợ hãi và tư thế điệu bộ của ngươi đã không còn xứng đáng để so sánh với Ma Chủ của ta nữa rồi!”
Hết chương 1912.
Bình Luận (0)
Comment