Bạch Hồng Long Thần sững sờ mấy hơi rồi mới giật mình tỉnh lại, sự chế giễu nhàn nhạt muốn bày tỏ cũng biến thành giận dữ mà mắng mỏ: “Nực cười! Long Thần Giới của ta mà lại sợ Ma Chủ hèn mọn ấy sao!”
“Ồ?” Trì Vũ Dao liếc mắt: “Quả nhiên không chỉ Long Hoàng, ngay cả Long Thần cũng là một đám đạo đức giả, có gan làm nhưng không có gan nhận, các ngươi đúng là một cá mè một lứa.”
“Để nhân thời điểm Ma Chủ của chúng ta vắng mặt, ngay cả Càn Khôn Long Thành cũng đã không hề tiếc mà sử dụng... tại sao phải lấy tay che khuôn mặt đáng bị cả thế nhân chê cười kia làm gì chứ?”
“Ha, ha ha!” Bạch Hồng Long Thần cười khinh thường: “Ma Hậu, e là các ngươi đã quên, kẻ gọi là Ma Chủ Vân Triệt của ngươi, nếu không phải là vì Long Hậu của chúng ta có lòng chăm sóc hắn, chắc hắn ta cũng đã chết từ lâu rồi! Giờ này lấy đâu ra mặt mũi mà đứng trước chúng ta...”
Cạch! !
Âm thanh này vang lên, dường như vang dội đến mức như thể Long Hoàng đã bẻ gãy cả ngón tay của mình.
Giọng nói của Bạch Hồng Long Thần đột ngột dừng lại, thân thể hắn đột nhiên lạnh lẽo, lạnh đến mức run lên, lạnh đến mức cũng không nói ra được lời nào.
Mà cơn ớn lạnh xuyên thấu Long hồn này lại đến từ Long Hoàng.
Thương Chi Long Thần đá vào bắp chân của Bạch Hồng Long Thần... Trong số tất cả các vị Long Thần, hắn là người duy nhất đã lờ mờ nhận ra điều gì đó lúc nãy. Thế nhưng, Long Hoàng đang giấu kín như bưng, hắn ta làm sao dám hé răng nửa lời.
Bạch Hồng Long Thần quay đầu lại, vẻ mặt lúng túng.
“Ha ha ha ha ha!”
Thương Thích Thiên cười lớn, có vẻ như để phù hợp với cái tên “chó điên” mà hắn vừa đặt cho mình, lần này hắn cười rất ngông cuồng: “Nực cười! Ma Chủ là ai chứ chứ? Hắn được kế thừa từ Tà Thần, và còn có di vật của Ma Đế, và có cả Thiên Độc Châu nhận chủ... Đó là Thần Sáng Thế, Ma Đế và Huyền Thiên Chí Bảo chân chính!”
“Huyền lực của Thần Quân cảnh lại có Ma uy sánh ngang với Thần Đế! Tuổi tác của hắn cũng mới chỉ có nửa giáp! Trên đời này, ai có thể so sánh được với hắn đây? Long Hoàng ư? Ha ha ha ha, trước mặt Ma Chủ, cũng chỉ là một kết thúc cho một con bọ già đã sống ba trăm ngàn năm thôi.”
Toàn bộ Long Thần Giới đều lộ vẻ tức giận, nhưng cảm xúc của Long Hoàng có hơi kỳ lạ, nhất thời không ai động thủ.
Thương Thích Thiên tiếp tục: “Nói về điều này, không ai trong Thần Giới không biết về hai vị Thiên Thù, Long Hậu và Thần Nữ. Thần Nữ điện hạ đã bị Ma Chủ chiếm lấy, còn Long Hậu... ha, nếu mà Ma Chủ sinh ra sớm hơn mấy trăm nghìn năm, thì làm sao có thể đến lượt Long Hoàng ngươi cơ chứ! Ta e rằng nàng thà làm vợ bé của Ma Chủ chứ không thèm nhìn Long Hoàng ngươi một cái ấy chứ.”
Bùm…
Không gian hơn mười dặm xung quanh Long Hoàng đột nhiên căng phồng lên mãnh liệt, hệt như sắp nổ tung.
Khô Long tôn giả, Long Thần và Long Quân phía sau đều bị chấn động lui về phía sau nửa bước, bọn họ nhìn về phía Long Hoàng, sau đó ai nấy đều sửng sốt.
Khuôn mặt trắng bệch của Long Bạch lúc này thực sự đã thành màu xanh đen, khóe môi, sống mũi, lông mày... và từng thớ thịt trên mặt đều co giật, run rẩy kịch liệt.
Không gian xung quanh hắn cũng biến dạng mạnh mẽ, nếu cơn tức giận khủng khiếp kia thực sự vượt quá tầm kiểm soát, chắc chắn sẽ khiến cho không gian vô tận xung quanh hắn trực tiếp sụp đổ.
“Điện hạ?” Tố Tâm Long Thần nhíu mày. Long Bạch là một vị Hoàng của hỗn hộn, có khi ngàn năm cũng không nhìn thấy một chút biến sắc nào mà hắn biểu hiện ra, nàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ như giờ phút này.
Tất cả mọi người đều biết Long Hậu là vảy ngược lớn nhất của Long Hoàng, nhưng một vài lời nói xằng bậy, bất kể như thế nào cũng không đến nỗi phải...
Nhìn thấy Long Hoàng biến sắc và cơn tức giận như sắp bùng nổ, Thương Thích Thiên ngẩn người, trợn to hai mắt, nhếch môi rồi cười điên dại, “Ha... ha ha ha... ha... ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Những lời đó là do Trì Vũ Dao dạy cho hắn, hắn cho rằng Long Hậu có thể kích thích Long Bạch một chút... tuy rằng chỉ có thể kích thích một chút, nhưng cũng đủ để hắn thỏa mãn.
Không ngờ hắn thật sự chọc tức Long Hoàng uy nghiêm thành dáng vẻ xấu xí đến như vậy!
Hắn giơ hai cánh tay lên, mười đầu ngón tay cong lại, ngũ quan lộ ra, lỗ chân lông mở ra, toàn thân run rẩy nở nụ cười không ngừng, suýt chút nữa thở không ra hơi.
Hắn thậm chí còn không biết những gì mà mình nói vừa rồi, từng chữ từng chữ, như một con dao hung ác nhất trên thế giới này, đâm vào nơi khó tiếp cận nhất trong trái tim của Long Hoàng với độ chính xác không gì sánh được.
Tiếng cười hoang dại từ Thương Thích Thiên quá chói tai. Long Nhất thất vọng thở dài một hơi, nói: “Long Hoàng, đừng đánh mất uy nghi.”
Long Ngũ cũng thất vọng nói: “Là Long Hoàng, đừng kích động với bất kỳ thứ gì. Nhưng những lời nói xằng bậy này của đám rác rưởi đó làm sao lại khiến ngươi tới mức này cơ chứ.”
“Thứ vô liêm sỉ!”
Thanh Uyên Long Thần gầm thét mà lao về phía trước, trên tay phải bỗng nhiên xuất hiện một bóng móng vuốt màu xanh lam... nhưng mà một bàn tay tái nhợt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, bình tĩnh đè lên lồng ngực của hắn, mạnh mẽ ngăn hắn lại.
Người ra tay, không ngờ lại là Long Bạch.
Không gian biến dạng xung quanh hắn như ngừng lại, sắc mặt của hắn dường như đã trở lại bình thường, chỉ có cánh tay đang đặt ngang trước mặt Thanh Uyên Long Thần vẫn đang dao động từng đợt sóng khí một cực kỳ kinh người.
Thanh Uyên Long Thần nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, không dám động thủ.
Cánh tay chậm rãi buông xuống, Long Bạch ngẩng đầu lên, trong mắt lại lần nữa bắn ra thần quang như ánh mặt trời: “Bây giờ Vân Triệt đang ở đâu?”
Giọng nói bình thản, khó phân biệt được cảm xúc.
“Ây da, Long Hoàng không cần phải sợ hãi và lo lắng như vậy.” Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Bản Hậu có thể nói thẳng với ngươi rằng, mặc dù Ma Chủ đại nhân đã cố hết tốc lực để đến đây, nhưng hắn còn ở quá xa, mà muốn trở về được đến nơi này thì ít nhất phải cần năm hoặc sáu canh giờ nữa.”
Hết chương 1913.