“Cho nên ta mới phải nói lần này ngươi cố ý nhân lúc Ma Chủ của chúng ta không có mặt, quả thật rất thành công, có lẽ tiết kiệm được năm sáu canh giờ đấy!”
“Nhưng mà! Bản Hậu muốn xem thử...” Giọng nói của Trì Vũ Dao đột nhiên lạnh nhạt, sương mù hắc ám toàn thân bốc lên, không gian ngàn dặm xung quanh trở nên lạnh lẽo: “Trong thời gian năm sáu canh giờ này, cuối cùng Long Hoàng ngươi có thể nắm bắt được mấy phần đây!”
“Hừ.”
Với một tiếng hừ lạnh, Long Bạch trầm mặc nhìn xuống Thương Lan, đáy mắt long lanh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Được, tốt lắm. Vậy ta, sẽ đợi hắn thêm sáu canh giờ nữa!”
Ngay khi lời này vừa được thốt lên, bất kể huyền giả của Tây Vực hay Bắc Vực, ai nấy đều kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Long Hoàng điện hạ!” Phi Diệt Long Thần quay đầu lo lắng nói: “Ma Hậu quỷ kế thâm độc, toàn là yêu ngôn thôi. Người đừng để cho nàng...”
“Câm miệng.”
Hắn ta lạnh lùng quát một tiếng, Phi Diệt Long Thần nghẹn họng không thể nói thêm được gì nữa. Không hiểu sao giọng nói nhàn nhạt của Long Bạch lại làm cho hắn lạnh cả sống lưng: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Ma Hậu hèn mọn kia cũng xứng mê hoặc được ta sao?”
Phi Diệt Long Thần hơi căng thẳng, nhanh chóng nói: “Không! Phi Diệt không có ý này.”
“Long Hoàng ...” Long Nhất vừa mở miệng, mới vừa nói hai chữ, cũng bị Long Bạch cắt ngang.
“Không cần nói thêm nữa.” Giọng nói Long Bạch hơi trầm xuống: “Một đám nghiệt súc hắc ám, bọn chúng không đáng để ta mất đi một nửa uy danh Long Thần tộc của ta! Vì bọn chúng cho rằng ta sợ cái kẻ gọi là Ma Chủ kia, vậy thì ta sẽ đợi hắn ta quay trở lại.”
“Long Hoàng nói đúng lắm!” Vạn Tượng Thần Đế phản ứng rất nhanh, lập tức thốt lên: “Nói chung nghiệt súc hắc ám cũng chỉ là nghiệt súc, đừng nói tới sáu canh giờ, dù là sáu trăm canh giờ, bọn họ có thể làm gì được chứ?”
“Đúng vậy.” Ly Long Đế nói: “Vậy thì dùng sáu canh giờ này để bóp chết lòng tự trọng kém cỏi cuối cùng của bọn họ. Một đám Ma Nhân bẩn thỉu cũng đáng để làm hoen ố tên tuổi của Long Thần Giới hay sao!?
Hai vị Thần Đế đều đồng ý, cộng với khí tức kinh người của Long Hoàng, không ai dám hé răng nửa lời.
“Ồ?” Trì Vũ Dao giương mắt nhàn nhạt liếc nhìn Long Bạch: “Long Hoàng, tại sao phải vì một điểm cỏn con này mà làm mất uy nghiêm của mình chứ? Nhỡ đâu Ma Chủ của ta lột bộ da rồng của ngươi sau khi trở về thì sao? Chẳng phải khi ấy ngươi vẫn đối mặt với việc mất hết thể diện hay sao? Đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp đâu.”
Long Bạch cũng không thèm nhìn nàng, quay đầu lạnh lùng nói: “Trong sáu canh giờ này không ai được phép ra tay. Người trái lệnh đều sẽ bị giết!”
Long Hoàng căn dặn, chữ nào chữ nấy như nặng ngàn cân.
Dưới mệnh lệnh khủng khiếp, thậm chí có phần mất trí của vị Hoàng này, tất cả mọi người đều im lặng. Đừng nói tới ra tay, không ai dám tiến lên dù chỉ một bước.
“Làm sao vậy?” Phỉ Chi Long Thần thì thào nói: “Chẳng lẽ Long Hoàng bị Ma Hậu âm thầm xâm chiếm hồn rồi sao?”
“Không thể nào.” Tố Tâm Long Thần nói: “Nhưng mà quả thật Long Hoàng quá sai lầm… kỳ lạ thật đấy.”
“Cái đám nghiệt súc hắc ám này chắc chắn sẽ lợi dụng sáu canh giờ này để tìm một kẽ hở và trốn thoát.”
“Không đâu.” Tố Tâm Long Thần khẽ nói: “Nếu họ muốn trốn thoát, họ đã phân tán và rời đi từ lâu trước khi chúng ta đến rồi, thay vì chờ đợi trận chiến này làm gì.”
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Thương Chi Long Thần nhắc nhở: “Động thái của Long Hoàng nhất định phải có ý nghĩa sâu xa, chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được.”
Long Bạch quay lưng về phía Thương Lan, lạnh lùng nhìn vào khoảng không, ngón tay vẫn đang nắm chặt, dường như chưa từng thả lỏng ra một giây nào.
Hắn sợ Vân Triệt sao!?
Hắn ta không giỏi bằng Vân Triệt sao! ?
Nực cười… đúng là nực cười thật đấy!!
Hắn ta muốn chứng minh cho Vân Triệt, cho thế nhân... và thậm chí hơn thế nữa là với cả Thần Hi, rằng Vân Triệt chỉ xứng đáng để vùng vẫy, khóc lóc, tuyệt vọng và chết dưới tay hắn ta mà thôi!
Đúng, hãy để hắn ta nếm trải nỗi đau và sự tuyệt vọng tàn nhẫn nhất trên đời!
Hủy hoại cơ thể hắn ta, phá hủy tôn nghiêm của hắn ta, giết tất cả bè lũ và hy vọng hắc ám của hắn ta!
Mà nếu những điều này không được Vân Triệt tận mắt nhìn thấy, thì làm sao có thể cho hắn ta sự tuyệt vọng tột cùng được cơ chứ!
“Được rồi,” Sương mù quanh Trì Vũ Dao giảm bớt, nàng lạnh lùng nói: “Ta hy vọng sáu canh giờ sau, khi Ma Chủ trở về, ngươi sẽ không hối hận.”
Nói xong nàng quay người bước đi.
“Ma Hậu.” Diêm Thiên Hưu và Phần Đạo Khải nhanh chóng tiến về phía trước với ánh mắt háo hức… Phía sau họ, ánh mắt của tất cả các Huyền giả ở Bắc Thần Vực đều tập trung vào Ma Hậu, và trong lòng họ nổi lên những dao động bất tận.
“Các ngươi ở chỗ này chờ Ma Chủ trở về!” Ma lệnh của Trì Vũ Dao được truyền xuống, đến cả các huyền giả của Tây Vực bên ngoài kết giới cũng có thể nghe rõ: “Trong sáu canh giờ này, không có lệnh của bản Hậu, không ai được phép di chuyển khi chưa được phép!”
“Rõ!” Mọi người nhận lệnh.
Sáu canh giờ... Ma Hậu chỉ nói vài câu, giống như kỳ tích khó tin, dễ dàng như trở bàn tay trong tay của Long Hoàng... ít nhất xem ra cũng dễ dàng giành được trọn vẹn sáu canh giờ!
Họ đã quá rõ sáu canh giờ này có ý nghĩa như thế nào đối với Bắc Thần Vực và Ma Chủ vẫn đang ở trong Trụ Thiên Thần Cảnh.
“Hai người cũng ở lại đây.” Trì Vũ Dao nhỏ giọng nói với Diêm Thiên Hưu và Phần Đạo Khải: “Đừng làm mấy hành động không cần thiết, cũng đừng nói mấy lời nhảm nhí. Tránh mọi hành động có thể kích động người bên kia… hãy bình yên vượt qua sáu canh giờ này.”
Diêm Thiên Hưu và Phần Đạo Khải đồng thời lặng lẽ gật đầu.
Ngay khi Thương Thích Thiên định nói gì đó, giọng của Trì Vũ Dao đã vang lên bên tai: “Thương Thích Thiên, người thật sự không làm bản Hậu ta thất vọng.”
“Nếu Ma Hậu có bất kỳ chỉ thị nào, xin cứ việc giao phó.” Thương Thích Thiên khom người và nói với một chút nịnh hót: “Bản Đế đã tự nhận mình là một con chó điên của Ma Chủ, thì cũng tự coi mình là chó điên của Ma Hậu.”
Đến giờ, hắn rất sẵn lòng nghe theo lời của Trì Vũ Dao.
Hết chương 1914.