Mà cổ tay phải bị gãy của hắn cũng từ tình trạng đang tái nhợt kia, huyết sắc lại khôi phục từng chút một.
“Giúp ta.” Hắn thì thào.
Khô Long tôn giả nhận lệnh, năm cái lòng bàn tay già nua đồng thời bao phủ thân thể hắn, trong lòng đột nhiên ngưng tụ huyết khí, sau mấy hơi, khí tức hơi rối loạn của Long Bạch mới bình tĩnh lại.
Sau hơn mười nhịp thở, miệng và lưng cũng bị bạch quang bao phủ, không còn vết thương nào cả.
Khả năng khôi phục đáng sợ như vậy, thậm chí có thể so sánh với Vân Triệt.
“Sức mạnh của Quang Minh sao?” Đôi mắt Long Nhất bừng sáng.
“Không,” Long Ngũ lắc đầu: “Thân thể Long Hoàng khó có thể phù hợp với huyền lực Quang Minh được. Đây là một ‘ngoại lực’ thiên phú đặc biệt. Rèn luyện ba trăm nghìn năm mới có thể kinh khủng như vậy.”
Vào lúc Long Ngũ “Thần Ẩn”, Long Thần Giới đã có Thần Hi.
“...” Long Bạch không lên tiếng, lạnh lùng nhìn vào chiến trường.
Cho đến bây giờ, vẫn không có khí tức của Vân Triệt.
Bên kia thiếu kẻ qua trọng nhất. Chắc chắn sẽ khiến trận chiến hủy diệt này trở nên dễ dàng hơn, nhưng hắn không có một chút vui mừng nào, trong lòng hắn như có một dòng nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn bên trong đó, nhưng lại bị đè nén không thể phun trào ra được. Khi Vân Triệt không có ở đây, hắn ta đánh thức Khô Long tôn giả và sử dụng Càn Khôn Long Thành thì có ý nghĩa gì cơ chứ!
“Ra tay không?” Long Tam nói.
“Không cần.” Long Tứ nhẹ nói.
Các Thực Nguyệt Giả, Diêm Ma, Phạm Vương, Ma Nữ, Tinh Thần, Thái Sơ Long Quân... Mặc dù họ lấy cứng chọi cứng với các Thần Chủ của sáu vương giới Tây Vực, nhưng sự chênh lệch về quân số quá lớn khiến cục diện trận chiến trở nên căng thẳng ngay từ đầu, nhưng ý nghĩ hoàng tuyền đang ở sau lưng họ thì đã làm cho trái tim của họ biến thành ngọn lửa vô hình, thiêu đốt sức mạnh và ý chí của họ đến tột cùng.
“Chậc chậc chậc chậc!” Thương Lan Hải Thần không ngừng lùi về phía sau, nhưng nhìn Thần Vực dần dần sụp đổ, trong mắt của họ nhanh chóng tràn ngập sương mù máu đỏ tươi, trong lòng cũng hoảng sợ, lập tức bị kích thích trở nên hung ác.
“Mẹ nó, tới đây đi Tây Thần Vực… Thương Lan sắp bị hủy diệt rồi, hủy diệt rồi!” Một Hải Thần gầm thét như dã thú tuyệt vọng đột nhiên thức tỉnh, gầm lên một tiếng, hung hăng xông vào một tên Ly Long đang đánh nhau cùng với Thiên Toàn Tinh Thần kia.
Một người vùng lên là đủ để cắt đứt mọi sự sợ hãi và sự do dự của các Hải Thần. Tất cả đều cắn răng xông lên phía trước... vào lúc đó, xem ra Tây Thần Vực và cái chết cũng không đáng sợ như vậy.
Thần Chủ cấp mười... cảnh giới tối cao này, mỗi người đều đã tìm được đối thủ của chính mình.
Kỳ Lân Đế đứng trước Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc, sau lưng là bốn Thần Chủ Mặc Kỳ Lân cấp mười.
Chiến trường ác liệt, ầm ầm cả một góc trời. Không gian giữa những kẻ đang ở nơi đây lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Kỳ Lân Đế khẽ chào nói: “Hai vị bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Thiên Diệp Vụ Cổ thở dài: “Ta đã gần trăm ngàn năm không gặp. Ngươi vẫn mạnh mẽ như vậy, thật đáng làm cho người khác ghen tị.”
Kỳ Lân Đế cười, lắc đầu, sau đó hỏi: “Từ khi biết được hai người đã trở lại trần thế, lão phu đã vô cùng tò mò. Tại sao các ngươi lại nguyện ý sống trong hắc ám chứ?”
Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói: “Sau khi trải qua sinh tử, có thể nhìn thấy mặt bên kia của thế giới, đổi sang một loại khả năng khác cũng khá tốt mà.”
“Cộng thêm số mệnh của Thần Đế, chỉ vậy mà thôi.” Thiên Diệp Vụ Cổ nói.
“Thì ra là như vậy.” Kỳ Lân Đế dường như đã hiểu ra, hắn vươn bàn tay to ra, không gian yên tĩnh đột nhiên tan vỡ, sự uy nghiêm bất tận kia chậm rãi mất đi: “Vì lập trường khác biệt, hãy chiến đấu một trận thật mạnh mẽ đi.”
Hai Phạm Đế chiến đấu với năm con kỳ lân lớn.
“Cút hết đi!”
Uy lực quá kinh người vẫn mạnh mẽ đến nổi không ai có thể ngăn cản nổi trong chiến trường đẳng cấp cực cao này. Phi Diệt Long Thần lao thẳng tới Trì Vũ Dao, hận ý mãnh liệt trong mắt rồng gần như hóa thành vật chất.
“Ma Hậu!” Toàn thân Phi Diệt Long Thần bật ra: “Hôm nay… ta sẽ tự tay… xé ngươi thành từng mảnh!
“Ồ? Chỉ dựa vào ngươi sao?” Ngón tay thon dài của Trì Vũ Dao tao nhã lau vết máu trên khóe môi, giọng nói êm dịu mềm mại: “Ngươi không sợ là ngươi sẽ tệ hại hơn cả lần trước hay sao? Bản Hậu đối xử với những con côn trùng mà không phải là vật nuôi kia rất là tàn bạo đấy.”
“A!!” Phi Diệt Long Thần gào thét, âm thanh chấn động khiến lỗ tai của ba vị Long Quân chảy máu, hai mắt đỏ bừng, vuốt rồng kia bành trướng lên gấp mấy lần, khí tức toàn thân bạo liệt, tựa như ngàn vạn ngọn núi lửa sắp phun trào dữ dội.
“Đại ca, ta giúp ngươi.” Bạch Hồng Long Thần thần nói.
“Cút! Không ai được phép xen vào!” Long khí và nộ khí trong người của Phi Diệt Long Thần đồng thời bùng phát, hắn lao thẳng tới Trì Vũ Dao.
Bạch Hồng Long Thần nhếch miệng lao về phía Diêm Tam đang giao chiến ác liệt với Thanh Uyên Long Thần.
Kiếp Tâm, Kiếp Linh đang chuẩn bị đến gần Ma Hậu, hai bóng dáng Long Thần đã đáp xuống trước mặt họ.
Tố Tâm Long Thần, Tử Ly Long Thần.
“Có phải lần trước họ đã cào vào mặt ngươi không?” Giọng Tử Ly Long Thần nhẹ nhàng và quyến rũ… nhưng sức quyến rũ của nàng ấy kém hơn một bậc so với sức quyến rũ của Trì Vũ Dao.
“Hừ hừ!” Tố Tâm Long Thần khẽ hừ lạnh.
“Đó thực sự là một tội ác không thể tha thứ được.” Tử Ly liếc mắt cười một cái, lòng bàn tay duỗi ra, móng vuốt dài bắn ra hàn quang: “Vậy thì ta sẽ giúp ngươi… xé xác bọn chúng.”
Kiếp Tâm Kiếp Linh đứng sang hai bên, đối xứng như thể được ngăn cách bởi một tấm gương phẳng. Sức mạnh từ khí tức của họ đã bị hai vị Long Thần trấn áp nghiêm trọng, nhưng tia hắc quang trong mắt họ vẫn tối như một vực thẳm.
Hết chương 1925.