Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1834 - Chương 1926. Bạo Phát (2)

Chương 1926. Bạo phát (2)
Chương 1926. Bạo phát (2)

Ở phía bên kia, Thanh Uyên và Bạch Hồng cùng nhau chiến đấu chống lại Diêm Tam, trong khi Diêm Nhất chiến đấu ác liệt với Phỉ Chi Long Thần, Bích Lạc Long Thần và Vạn Tượng Thần Đế. Máu Diêm Ma trong cơ thể của hai vị Diêm Tổ dường như đã bị thiêu cháy hoàn toàn, hết lần này đến lần khác phát ra những tiếng thét kinh khủng.

Về phía Thương Thích Thiên thì rắc rối hơn. Đối thủ của hắn là Thanh Long Đế và Thanh Long Thần Thị của nàng.

“Ta nói này, Tiểu Thanh Long,” Thương Thích Thiên cười toe toét, hai tay phủ đầy lam quang: “Là nữ nhân, khi chiến đấu với một nam nhân lại còn phải mang theo người trợ giúp. Như vậy chẳng phải là không ổn thỏa lắm sao!”

Thanh Long Đế không nói lời nào, bàn tay xinh đẹp khẽ nâng lên, thế giới trước mặt đột nhiên tan thành biển cả, nhấn chìm Thương Thích Thiên...

Trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi và Cổ Chúc là hai vị thần đế của Tây Vực... Ly Long Đế và Hủy Long Đế.

Mặc dù Ly Long và Hủy Long không bằng Long Thần, nhưng tóm lại cơ thể rồng kia cũng có thể đè bẹp mọi sinh linh. Hai vị Long Đế của Long tộc, Thiên Diệp Ảnh Nhi và Cổ Chúc có thế miễn cưỡng đánh bại một trong hai, nhưng hai Long Đế thì... chỉ có thể liều mạng một phen vậy.

Thái Sơ Long Đế chiến đấu với Thương Chi Long Thần, Diêm Thiên Hưu và Diêm Ma bị thương đã đối mặt với hai Thần Chủ Ly Long cấp mười và một Thần Chủ Hủy Long cấp mười... sâu trong trái tim của bọn họ đều đã hình thành một nỗi lo lắng âm thầm.

Không ai trong số năm Khô Long tôn giả đáng sợ ra tay.

Bùm!

Dưới Thiên Lang Ma Kiếm, một Long Quân bị Thái Chi trực tiếp đập gãy xương sống, ngã xuống phía dưới, lúc này, linh giác của nàng đang xuyên qua chiến trường hỗn loạn, chạm vào khí tức của Trụ Hư Tử.

Ngay lúc đó, đồng tử của nàng đột nhiên giãn ra, đôi mắt Thiên Lang của thanh Ma Kiếm trong tay bộc phát ra con ngươi xanh đen đáng sợ.

Ầm ầm…

Âm thanh kinh động như phá vỡ thiên lôi, truyền xa đến vài dặm, Thiên Lang Ma Kiếm đã ngưng tụ sức mạnh, sau đó, một nhát kiếm to lớn hiện ra trong không trung, trực tiếp hướng về Trụ Hư Tử.

Bóng dáng Trụ Hư Tử đột nhiên xoay chuyển, cây phất trần trong tay khẽ phất, một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, quỹ đạo của kiếm ảnh Thiên Lang hơi bị thay đổi, lướt qua sát người.

Lúc này, Thái Chi đã đến phía trên Trụ Hư Tử, Ma Kiếm hạ xuống như một ngôi sao băng, dũng mãnh đập xuống.

Trụ Hư Tử không nhúc nhích, sáu luồng sáng trắng đột nhiên phóng tới, làm cho kiếm lực của Thái Chi choáng váng.

Đó là sáu người bảo vệ cuối cùng của Trụ Thiên Thần Giới.

Cây phất trần trong tay Trụ Hư Tử lúc này khẽ hất lên trên, một tia bạch quang lóe lên, giữa trời và đất vang lên một tiếng chuông dài.

Keng!!

Thái Chi hừ lạnh né ra, nhưng bóng dáng của nàng đột ngột dừng lại trên không, Thiên Lang Ma Kiếm gầm lên một tiếng đẫm máu, tiếp theo là cánh tay mảnh khảnh của Thái Chi lại tiếp tục giáng xuống.

Một người một kiếm, một mình đối mặt với Trụ Hư Tử và sáu tên hộ vệ.

Không có một lời nói, duy nhất chỉ có hận ý không dứt.



Thái Sơ Thần Cảnh.

“Vù vù!”

Vân Triệt mở mắt và thở dài nhẹ nhõm.

“So với lần trước thì dễ hơn rất nhiều.” Sự kinh ngạc trong mắt Thủy Mị Âm dần dần biến thành một dáng vẻ ngưỡng mộ không thể che giấu được: “Vân Triệt ca ca tuyệt vời thật đấy.”

“Một khi vượt qua được sẽ càng ngày càng dễ dàng khống chế một cách tự nhiên.” Vân Triệt cười nói: “Xem ra không cần đến ba tuần, nếu làm lại, chắc là sẽ không khó như vậy nữa.”

“Ừ!” Thủy Mị Âm gật đầu thật mạnh, nàng ngồi bên cạnh Vân Triệt, hé môi nhưng đột nhiên lại ngừng nói.

“Hả? Ngươi muốn nói gì sao?” Vân Triệt nhìn nghiêng.

“À... còn có một bí mật nhỏ khác, bây giờ có thể nói cho Vân Triệt ca ca biết, coi như... phần thưởng của Vân Triệt ca ca cho sự chăm chỉ đó.”

Lúc đầu nàng ấy vẫn còn do dự, nhưng khi nàng ấy nói điều này, sự ngần ngại của nàng ấy đã biến thành một nụ cười hạnh phúc. Bởi vì nàng ấy biết rằng những gì nàng ấy muốn nói tiếp theo chắc chắn sẽ khiến Vân Triệt nhảy dựng lên vì sung sướng.

“Ngươi còn giấu giếm ta một bí mật gì hay sao?” Vân Tiêu trợn to hai mắt, vẻ mặt tỏ ý bất mãn, vươn hai tay đặt trên mặt Thủy Mị Âm: “Mau nói đi, nói đi!”

“Ừm… Vậy thì Vân Triệt ca ca phải chuẩn bị tâm lý.” Thủy Mị Âm tùy ý để cho hắn ta lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng và cười nói.

“Được rồi!” Sau khi trải qua một trận khóc lớn cho sự mất mát của Lam Cực Tinh và hồi phục, hắn ta không thể nghĩ rằng sẽ có thứ gì khác có thể làm rung chuyển trái tim và linh hồn mình.

Thủy Mị Âm hít một hơi, rồi chậm rãi nói: “Sư tôn, nàng ấy... vẫn còn sống.”

Thủy Mị Âm vừa dứt lời, Vân Triệt bên cạnh không đột nhiên kích động đứng lên, mà lại đột nhiên sững sờ ở đó.

Đầu của hắn chậm rãi quay lại, cái cổ dường như vô cùng cứng, động tác vô cùng khó khăn: “Sư tôn mà ngươi đang nói tới... là ai?”

“Huyền Âm sư tôn.” Thủy Mị Âm nhìn vào mắt hắn và trả lời một cách nghiêm túc và trịnh trọng.

Mắt Vân Triệt run lên dữ dội, trái tim như bị va đập dữ dội, hắn lấy tay đè lên trái tim mình, đè trái tim đang đập kia xuống, ngây người lẩm bẩm: “Không, không thể nào... nàng ấy đã... đã...”

“Lam Cực Tinh” đã bị phá hủy, ít nhất hắn ta không tận mắt chứng kiến gia đình và hồng nhan của mình biến mất.

Về phần Mộc Huyền Âm, mùi hương của nàng ấy đã biến mất trong lòng của hắn, và hắn đã cảm nhận được sự ra đi của nàng ấy trong khí tức cuối cùng ấy... và đích thân gieo nàng ấy xuống Minh Hàn Thiên Trì rồi cơ mà.

Sao nàng ấy lại có thể...

Thủy Mị Âm ôm lấy cánh tay của Vân Triệt, nhẹ giọng nói: “Ta biết sư tôn Huyền Âm quan trọng như thế nào trong lòng Vân Triệt ca ca, cho nên ta nhất định sẽ không nói đùa những chuyện này đâu.”

“...” Vân Triệt ngây người nhìn nàng, ánh mắt hoảng hốt.
Hết chương 1926.
Bình Luận (0)
Comment