“Chuyện của sư tôn Huyền Âm không phải ta phỏng đoán, cũng không phải là nghe lời của người khác, mà là...” Nàng dừng một chút, đôi mắt hơi rủ xuống: “Ta đã tận mắt nhìn thấy.”
“!!!” Trái tim của Vân Triệt gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cơ thể hắn như tê dại và bất động.
“Ngoại hình của nàng ấy và khí tức Băng Hoàng độc nhất vô nhị, ta nhất định sẽ không nhận lầm đâu.” Thủy Mị Âm nói: “Hơn nữa, huyền khí Băng Hoàng và cả khí tức linh khí của nàng ấy mạnh hơn trước rất nhiều... Nó gần giống như là đã được tái sinh vậy.”
“Chỉ suýt chút nữa là ta đã bị nàng ấy phát hiện, nếu không phải ta có Càn Khôn Thứ bên người thì nhất định đã bị nàng ấy tóm được rồi.”
“Để xác định danh tính của nàng ấy, ta đã cố tình đến Ngâm Tuyết Giới và lặn xuống Minh Hàn Thiên Trì. Mặc dù cơ thể ta không thể chạm tới điểm sâu nhất. Nhưng ý thức của ta có thể bao phủ toàn bộ Minh Hàn Thiên Trì, nhưng ta lại không hề nhận thức được sự tồn tại của thi thể nàng ấy.”
“Đó chắc hẳn là Huyền Âm sư tôn. Và nàng ấy đã trốn trong bóng tối, không muốn gặp ngươi. Nàng ấy chắc cũng có cùng mối lo lắng với ta, vì sợ làm xao nhãng quyết tâm trả thù của ngươi.”
Vân Triệt vẫn thẫn thờ nhìn, hắn rất muốn tin rằng, Thủy Mị Âm không hề dùng điều này để lừa dối hắn, nhưng ...
“Nhưng, nàng ấy rõ ràng... rõ ràng đã ở trong vòng tay của ta...” Hắn mất hồn lẩm bẩm.
“Đôi khi, tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận, cũng không phải là kết cục thực sự.” Thủy Mị Âm nhìn hắn, đôi đồng tử lấp lánh của nàng run lên: “Hồi đó, Vân Triệt ca ca đã chết trong Tinh Thần Giới, tất cả Tinh Đế đã tận mắt chứng kiến... nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện trong cuộc sống của ta một cách nguyên vẹn đấy thôi.”
Trái tim của Vân Triệt rung động dữ dội và đột ngột đứng lên.
Chờ đã!
Ta được sống lại nhờ sức mạnh của Niết Bàn do linh hồn Phượng Hoàng ban tặng.
Phượng Hoàng… Băng Hoàng…
Sống nhờ vào Băng Hoàng Thần Hồn…
Bổ sung…
Chẳng lẽ, Băng Hoàng Thần Linh và Phượng Hoàng Thần Linh giống nhau, đều có năng lực của Niết Bàn sao! ?
Băng Hoàng Thần Linh ở Minh Hàn Thiên Trì không phải là một mảnh vỡ linh hồn, mà là một con phượng hoàng băng cổ đại thực sự. Nàng sống trên thân thể của Mộc Huyền Âm, đương nhiên cũng là linh hồn ban đầu.
Ở dưới đáy Hàn Minh Thiên Trì, sau khi Băng Hoàng Thần Linh nói cho hắn biết tất cả sự thật, hắn cảm thấy tội lỗi sâu sắc với Băng Hoàng Thần Linh... và sau khi từ biệt, hiển nhiên hắn có một chút thần lực đủ để tiếp tục tồn tại trong một thời gian dài.
Nếu như cũng giống như Phượng Hoàng, Băng Hoàng cũng có sức mạnh của Niết Bàn...
Nếu Băng Hoàng Thần Linh tiêu tan trước, sẽ mang lại cho Mộc Huyền Âm nguồn sức mạnh cuối cùng để bù đắp cho nàng ấy...
Vậy... vậy...
Sự do dự cùng sự không tin tưởng trong lòng nhanh chóng biến thành ngọn lửa hưng phấn bừng bừng, khí tức Vân Triệt trở nên gấp gáp, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng lấy Nam Minh Thần Châu ra.
“Đúng vậy... là nàng ấy... là nàng ấy...” Vân Triệt siết chặt hai tay, khóe miệng nhếch lên cười toe toét, đôi mắt nhanh chóng bị sương mù che khuất: “Lẽ ra ta nên nghĩ đến... đáng lẽ ta phải nghĩ đến...”
Ném Nam Minh Thần Châu thật xa, nhưng trong nháy mắt lại biến mất trong linh cảm của hắn ở khoảng cách này... Chỉ có Mộc Huyền Âm mới có thể làm được điều này!
Chỉ mình nàng ấy mà thôi!!
Sức mạnh của Niết Bàn mà hắn ta thừa hưởng khi đó được ban tặng bởi những mảnh vỡ linh hồn phượng hoàng. Dù được cho hồi sinh nhưng mọi thứ bên ngoài cuộc sống của hắn lại chìm vào im lặng và trở thành kẻ vô dụng.
Nhưng cơ thể của Mộc Huyền Âm... đó là linh hồn nguồn và nguồn sức mạnh của Băng Hoàng Thần Linh! Sau Niết Bàn, sẽ khiến nàng ấy mạnh mẽ hơn.
Là như vậy, nó phải là như vậy!
Nàng ấy chưa chết... sư tôn của hắn, Huyền Âm của hắn ta vẫn còn sống!
Và đang nhìn hắn từ xa, giúp đỡ hắn.
Vân Triệt nhẹ nhàng đặt Nam Minh Thần Châu vào trong lòng, hồi lâu không buông ra.
….
Trong Thương Lan Thần Vực, mỗi khoảnh khắc dường như kích động vô số thiên lôi địa hỏa.
Ầm! Ầm! Ầm!!
Ở rìa phía đông của chiến trường, các vị thần quân của Bắc Thần Vực và Thương Lan vội vã phóng ra các loại huyền khí tấn công khác nhau. Âm thanh đáng sợ xuyên qua không khí đó phát ra từ Lưu Ly Cự Nỏ của Thập Phương Thương Lan Giới.
Mặc dù xét về sức mạnh, Lưu Ly Cự Nỏ thua kém xa so với Minh Thần Đại Pháo của Nam Minh Thần Giới. Tuy nhiên, với tư cách là món vũ khí hộ giới của Vương Giới, sức mạnh của nó tất nhiên không hề tầm thường. Mỗi phát bắn của một mũi tên của Lưu Ly Cự Nỏ sẽ chia cắt không gian rồi sau đó xuyên qua cơ thể của ít nhất một con Chủ Long.
Trước mặt họ, Thái Sơ Long Tộc đã xây dựng một tuyến phòng thủ khổng lồ.
Tuy nhiên, Long Thần tộc có quá nhiều Chủ Long, mà cấp bậc cũng cao hơn so với Thái Sơ Long Tộc. Chỉ sau mười phút, tuyến phòng thủ đã bị sụp đổ, vô số lỗ hổng được hình thành.
Một số lượng lớn Chủ Long lao thẳng về phía hậu phương, phía dưới đuôi và móng vuốt rồng là cảnh tượng máu chảy thành sông, tiếng la thét thảm thiết.
Huyền trận hắc ám được chuẩn bị từ lâu lần lượt được huy động, bẫy và làm bị thương hàng chục con Chủ Long... Nhưng cơ thể của Long Thần tộc quá mạnh mẽ, hầu hết đều phá hủy chỉ sau một vài nhịp thở, nhìn những vết thương kia có vẻ rất đáng sợ, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến Long uy, chúng giận dữ phóng ra sức mạnh của thiên tai hủy diệt.
Ở trước mặt các Chủ Long, các Thần Quân quá nhỏ bé.
Cánh tay và đầu bị đứt đoạn của các huyền giả của Bắc Thần Vực văng lên bầu trời, vùng Thương Lan Thần Vực nhanh chóng sụp đổ rồi bị nhuộm bởi máu đỏ tỏa ra khí tức hắc ám.
“Khốn… kiếp!” Hai mắt của Thiên Cô Hộc nứt toác ra, trong số các vị Thần Quân đó, có những huyền giả trẻ tuổi nằm trong nhóm “Bắc Vực Thiên Quân Bảng” cùng với hắn. Bọn họ là do hắn tuyển chọn, là thế hệ trẻ tuổi nhất, là tương lai của Bắc Thần Vực... Giờ đây, từng người từng người một ngã xuống dưới móng vuốt của rồng.
Hết chương 1927.