Trong con ngươi của Trụ Hư Tử, chiếc nanh của Ma Sói Hắc Ám đã kề sát cổ họng hắn, nhưng hắn vẫn không thể cử động, và trong lòng hắn chỉ có nỗi tuyệt vọng...
Gầm!!
Một tiếng rồng gầm kinh hồn choáng váng đột nhiên vang lên, linh hồn Trụ Hư Tử run lên, thần thức đột nhiên thoát khỏi ngục tù oán hận của Thiên Lang Hắc Ám... Nhưng Hắc Ám Kiếm Quang đã tới gần, hắn chỉ còn kịp đưa tay trước mặt của hắn ta.
Khi tiếng rồng gầm vang lên, một tia Long khí cũng bắn ra, nhanh chóng biến thành một bóng rồng nhàn nhạt, đánh vào kiếm quang hắc ám kia.
Long Nhất!
Đối mặt với thanh kiếm thứ bảy trong truyền thuyết của Thiên Lang, hắn ta cuối cùng đã ra tay.
Bùm!!
Bóng rồng va chạm với huyền khí hắc ám, một tiếng gầm rống phẫn uất và một tiếng rồng thảm thiết đồng thời xuyên thủng bầu trời.
Long ảnh của Long Nhất cũng bị chém đứt... và kiếm quang hắc ám cũng bị suy yếu chỉ còn hai phần uy lực so với ban đầu, sau đó đánh trúng người Trụ Hư Tử đang vận công phòng ngự kia.
Grào…
Ma Lang rống rung trời, nhưng lần này ngoài oán hận và Ma uy, nó còn mang theo một chút thê lương.
Nhát kiếm hắc ám cuối cùng bùng phát trên cơ thể của Trụ Hư Tử, máu của vị Thần Đế bay khắp bầu trời ... Trên ngực Trụ Hư Tử bị rạch một vết dài hai thước, máu thịt bay ra, xương thì bị gãy.
Nhưng cuối cùng cũng không thể xé xác hắn ta ra cho đến chết.
“Ư... a a a...” Trụ Hư Tử hoảng sợ lùi lại, hai tay đè lên ngực, trong miệng rên rỉ đau đớn, trong lòng lại là nỗi sợ hãi không giải đáp được.
“…!” Lòng bàn tay Long Nhất dừng lại trong không khí, sự kinh ngạc đọng lại trong đôi mắt già nua kia, rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Nhìn thấy vết thương của Trụ Hư Tử, tia sáng cuối cùng trong con ngươi của Thái Chi cũng hoàn toàn mờ đi, biến thành một bóng tối mơ hồ.
Thanh Thiên Lang Ma Kiếm tuột khỏi tay nàng rồi rơi xuống một cách vô lực.
Cơ thể nàng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức nàng không thể nhận thức được sự tồn tại của chính mình. Nàng nhắm mắt lại, giao phó mình lại cho gió lạnh, rơi vào vực thẳm của bóng tối và tuyệt vọng.
Thế giới chỉ có bóng tối, thần thức nhanh chóng tiêu tán, ngay cả tiếng gió thổi cũng không hề nghe thấy.
Ta không thể giết được Thiên Diệp... Không thể giết Trụ Hư Tử...
Rốt cuộc... ta không thể làm được gì cả ...
Ca ca... xin lỗi...
Tỷ tỷ... xin lỗi...
Ta... xin... lỗi…
Trong thế giới u ám, bóng dáng của Vân Triệt xuất hiện, và cùng với hắn là một thế giới đầy núi hoa và rừng xanh.
“Ngươi tên là gì?”
“Tên, ừm ... Ta nghĩ đã. Cam, táo, táo gai, đào, đu đủ, vải... nấm lớn, nấm nhỏ, kiến, vòi voi, hoa trà, hoa nhài...”
“À! Có rồi! Tên ta là Mạt Lỵ!”
“Cô nương à, cho dù có định nói dối... cũng không thể lộ liễu như vậy chứ!”
…
“Được rồi, đã quyết định rồi! Tên ta là... Tiểu Mạt Lỵ!”
“Cái này... có... cái gì... khác biệt đâu cơ chứ !!”
“Tất nhiên là có! Tiểu Mạt Lỵ nghe dễ thương hơn.”
…
“Đúng, đúng vậy, Mạt Lỵ là thê tử của ta.”
“Chà!! Hóa ra là thế này. Ừm ... Mạt Lỵ là thê tử của đại ca, vậy Tiểu Mạt Lỵ sẽ là gì cả ca ca đây...”
“Tiểu di tử!”
“Đã vậy, đại ca chính là tỷ phu của ta... Ừm! Tỷ phu!”
…
Lần đầu tiên gặp nhau vào năm đó, mỗi gương mặt của hắn khi bị bản thân nàng trêu chọc đến nỗi gần như phát điên đều chính là... những kỉ niệm đẹp nhất và quan trọng nhất của nàng trong những năm tháng u ám đó.
Nếu thời gian có thể dừng thời gian lại vào thời điểm đó thì tốt biết bao...
Trụ Hư Tử nhanh chóng bịt kín vết thương, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của sáu tên hộ vệ... và cũng là sáu thủ vệ cuối cùng của Trụ Thiên Giới với thân thể tan nát.
Một thanh kiếm tiêu diệt hết sáu người bảo vệ, thanh kiếm của Thái Chi đủ để được ghi nhớ trong lịch sử của Thần Giới, và nó cũng đủ để làm chấn động mãnh liệt đến hàng trăm thế hệ sau này.
Nhưng không giết được Trụ Hư Tử.
“Lạnh quá, mỏng manh quá ...”
Trụ Hư Tử duỗi tay bắt lấy, nhưng khí tức duy nhất phát ra từ bọn họ đã tan vỡ... bóng người đứt đoạn của sáu tên hộ vệ yếu ớt rơi xuống, vẻ mặt đều lộ ra một nét sững sờ, dường như không thể tin được, bản thân là một người bảo vệ của Trụ Thiên, thế mà lại chết rồi ư.
Tại thời điểm này, tất cả các nền tảng chống đỡ cho Trụ Thiên Thần Giới, những người bảo vệ Trụ Thiên đã đồng hành cùng hắn ta trong vô số năm qua... tất cả đều đã biến mất.
Trụ Hư Tử nhắm mắt lại, thiên hạ hùng vĩ nhưng dường như chỉ còn lại có hắn, trong lòng là nỗi hiu quạnh và bi thương vô tận.
Dù cho có thành công trong việc trả thù, cho dù có tiêu diệt được Ma tộc, Trụ Thiên Thần Giới... có thực sự còn có tương lai sao?
Sau đó đôi mắt già nua lại hung tợn mở ra, một tia sát ý u ám trực tiếp áp đảo Thái Chi đang rơi xuống ở phía xa, cây phất trần màu trắng lúc này cũng bị hắn hút trở lại trong tay, nhanh chóng ngưng tụ Trụ Thiên Thần Lực một cách điên cuồng.
Linh giác của Trì Vũ Dao rất lớn, cho dù đang chiến đấu với Phi Diệt Long Thần, cục diện chiến trường hầu hết đều vẫn được thể hiện rõ ràng trong tâm hồn.
Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, nhưng dưới sức mạnh điên cuồng của Phi Diệt, nàng không thể nào can thiệp vào suy nghĩ và hành động của Trụ Hư Tử, chỉ có thể phát ra tiếng kêu kinh ngạc từ miệng: “Cứu Thái Chi!”
“Hãy tự lo cho bản thân mình trước đi!!” Phi Diệt Long Thần đang nhìn chằm chằm, cánh tay vững chắc của hắn ta kéo hai cái bóng móng vuốt dài hàng trăm trượng, nó vung ra, hoàn toàn phong ấn Trì Vũ Dao trong một Long vực tai họa.
“Tiểu công chúa!!”
Bốn vị Tinh Thần đồng thanh hét lên, mỗi người đối mặt với ít nhất hai đối thủ ngang tầm, bọn họ đã cực kì nỗ lực chống đỡ rồi, dưới sự phân tâm hiện tại lại càng thêm nguy hiểm, không kịp trở tay.
Thiên Diệp Ảnh Nhi dùng ma quang hắc ám trong tay, cùng nhau giằng co với Long lực khổng lồ của Ly Long Đế.
Nếu Vân Triệt ở đó, nàng có thể gắng gượng chiến đấu với Ly Long Đế, nhưng nếu Vân Triệt không có ở đó, nàng biết mình sẽ khó có thể tồn tại được quá lâu.
Tiếng hét của Trì Vũ Dao văng vẳng bên tai, trong linh giác, có một tia sát khí đột ngột bộc phát ra từ Trụ Thiên Thần Đế và khí tức của Thái Chi đang trở nên yếu đi.
Hết chương 1931.