Bùm!
Kiếm ảnh vung ra, vòng băng vỡ tung, Phi Diệt Long Thần bị phong ấn kia... là Long Thần thân cận với Long Bạch, vỡ tan thành từng mảnh băng vỡ lấp lánh trong lam quang băng giá như mơ vậy.
Và kiếm ảnh màu xanh lam đó cũng bay ra vào lúc này, xuyên qua không gian, xuyên qua Thương Chi Long Thần ở phía xa.
Mọi thứ chỉ trong nháy mắt, không ai có thời gian để phát ra bất kì tiếng động gì. Thương Chi Long Thần quay đầu lại với vẻ kinh ngạc, và nhìn thấy cơ thể tan vỡ của Phi Diệt Long Thần biến thành các tinh thể băng, và... một lam quang đã ở gần trong gang tấc.
Ầm ầm…
Tuyết Cơ Kiếm đang nằm ngay chính giữa trên đầu của Thương Chi Long Thần, từ giữa trán hắn tràn ra hoa băng bao phủ hàng ngàn mét.
Grào…
Giữa những bông hoa băng giá ấy, tiếng gầm đau đớn của Thương Chi Long Thần vang lên. Băng quang tráng lệ vô cùng sinh ra trên đầu của Thương Chi Long Thần và nổ tung thành một cái lỗ rộng, máu rồng vẫn chưa bắn ra ngoài, lại bị băng lạnh lẽo phong ấn chặt chẽ, đồng thời cũng phong ấn gần hết Long hồn của hắn.
Vô số vết băng lan rộng và nứt ra trên hộp sọ của hắn, nhìn mà ghê người... Nếu không phải hắn là Long Thần, cho dù hắn là một con người có sức mạnh ngang ngửa vậy, thì toàn bộ đầu có lẽ đã biến thành vụn băng.
Lại thêm một tiếng rồng gần kinh hồn nữa vang lên, toàn thân Thái Sơ Long Đế phun trào huyết long khiến chín Long Quân kia kinh động mất hồn.
Hắn ta lao đến Thương Chi Long Thần đang kêu lên trong đống hoa băng kia, móng rồng ngưng tụ sức mạnh ghê gớm giáng xuống đầu rồng phủ đầy băng của hắn ta.
Bùm!
Bùm!
Bùm!!
Dưới Băng Hoàng Hàn Lực cực hạn, Thương Chi Long Thần không chỉ chấn thương ở đầu, mà linh hồn của hắn run lên trong cái lạnh cực độ, ý thức của hắn trở nên đờ đẫn bất thường. Phần ý thức còn lại chưa bị phong ấn theo bản năng cố gắng xua tan hàn khí, đối mặt với sự tàn phá của Thái Sơ Long Đế, vốn dĩ không thể có bất kỳ sự phản kháng nào.
Hộp sọ, xương má và cổ rồng của hắn ta liên tục bị phá vỡ bởi những cuộc tấn công, mà những vết băng đáng sợ lan nhanh chóng, trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ đầu rồng khổng lồ như một tấm mạng nhện.
Không ai, kể cả Long Bạch, đi giải cứu Thương Chi Long Thần, người đã bị rơi xuống địa ngục băng giá tuyệt vọng kia, bởi vì mọi suy nghĩ của hắn ta đều bị kinh động bởi bầu trời đầy hoa băng mà Phi Diệt Long Thần đã biến thành. Mọi con mắt đều tập trung vào băng ảnh đang dần hiện lên kia.
Chiến trường to lớn và bi thương đột nhiên dừng lại vào lúc này ... Ngoại trừ Thái Sơ Long Đế đang bạo ngược Thương Chi Long Thần kia.
“Đại... Đại... Đại ca...” Bích Lạc Long Thần thất thần nói không nên lời.
“Không... không thể ...” Lần đầu tiên, Bạch Hồng Long Thần bất luận thế nào cũng không thể tin vào mắt và cảm giác tâm linh của mình.
Mãi cho đến giờ phút này, băng ảnh cuối cùng cũng hiện ra.
Toàn thân mặc đồ trắng, thướt tha như tiên nữ, đôi mắt như hồ nước lạnh, mái tóc như băng đang bay phấp phới, làn da như tuyết, đôi môi như hoa anh đào... Khoảnh khắc nàng xuất hiện, không cần bất cứ lời nói hay cử chỉ nào, vẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành và cao ngạo lạnh lùng tột cùng đến như một giấc mơ.
Bóng dáng, khí tức và khuôn mặt như tuyết của nàng không còn xa lạ với nhiều người đang có mặt. Từng con ngươi của các vị Thần Đế đột nhiên mở to... đó là một sự kinh ngạc còn nặng nề hơn cả sự sụp đổ của Phi Diệt Long Thần.
Long khí quanh thân Long Bạch đột nhiên chấn động.
Bởi vì người trong đôi mắt rồng của hắn kia không thể nào là người đó được...
Mộc Huyền Âm!
Ting!
Một tiếng động khẽ khàng vang lên, tựa như băng rơi trên tấm ngọc bích, Tuyết Cơ Kiếm bay về trong tay Mộc Huyền Âm, một chút băng quang thuần khiết bao quanh thân thể như tuyết và thân kiếm của nàng ấy, càng thêm huyền bí, hư ảo như một giấc mơ.
Kỳ Lân Đế sững sờ, Thanh Long Đế cũng choáng váng, mắt rồng của tất cả Long Thần như sắp nổ ra, Thương Thích Thiên kinh ngạc đến mức suýt nữa từ trên trời rơi xuống.
Ngay cả Thiên Diệp Ảnh Nhi, người đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ kia cũng đứng yên tại chỗ và không thể tin được.
Trận chiến khốc liệt đột ngột dừng lại, tất cả các huyền giả ở Bắc Thần Vực đều thở hổn hển, ngây người nhìn băng ảnh đã giết chết Phi Diệt Long Thần kia, giống như một nữ thần tuyết từ trên trời rơi xuống.
Trì Vũ Dao bình tĩnh lại, nàng nhìn Mộc Huyền Âm... người quen thuộc nhất trong cuộc đời mình, cười nói: “Ta biết ngay mà, khoảnh khắc ngươi ra tay, ngươi sẽ không để ta thất vọng.”
Trong số tất cả những người có mặt ở đây, nàng là người duy nhất biết sự tồn tại của Mộc Huyền Âm từ đầu đến cuối.
Bởi vì nàng ấy quá quen thuộc với Mộc Huyền Âm, cả về thể xác lẫn tâm hồn... Quen thuộc với cấu tạo của từng dấu vết của làn da tuyết và ký ức được khắc trên từng sợi linh hồn băng giá, nàng quen thuộc với Mộc Huyền Âm mà không cần bất kỳ hình thức giao tiếp nào. Khi Huyền Âm quyết định ra tay đã hợp tác với nàng để tạo ra một cơ hội hoàn hảo để ngay lập tức giết chết Phi Diệt Long Thần.
“Nữ nhân này… là ai?” Long Nhất nói, đôi mắt rồng hiện lên vẻ hỗn loạn, trái tim vốn dĩ rất bình tĩnh, không chút vướng bận, nhưng nay lại dậy sóng.
Bản thân hắn là Khô Long tôn giả, thần thức có được từ Long Hồn hùng mạnh làm sao. Nhưng hắn ta thậm chí còn không nhận thấy sự tồn tại của người bên kia.
Ngươi đó bùng nổ trên chiến trường của Thương Lan Thần Giới, khí tức của tai họa và cảnh giới Thần Chủ bao trùm khắp nơi. Dưới tình huống như vậy, trong ý thức của hắn, việc muốn ẩn nấp một cách hoàn hảo cũng gần như là việc không thể làm được!
Đặc biệt, Long Phi, với tư cách là vị Long Thần mạnh nhất thời bấy giờ trong Long Thần Giới, sở hữu sức mạnh và Long hồn ngang ngửa với năm vị Khô Long tôn giả, nhưng hắn đã bị tiếp cận gần trong vòng mười mét mà không hề hay biết... thậm chí còn đáng kinh ngạc đến nổi không thể mô tả được.
Với kinh nghiệm hàng trăm ngàn năm của năm Khô Long tôn giả, vốn dĩ không ai có thể làm được.
Đoạn Nguyệt Phất Ảnh... Ở thế giới này, Vân Triệt là người đầu tiên tu luyện. Nhưng khả năng che giấu của nó đã đạt đến cực hạn dưới cơ thể của Mộc Huyền Âm.
Sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn mà Vân Triệt được thừa hưởng khi đó được ban tặng bởi những mảnh linh hồn của Phượng Hoàng Thần Linh, nó đã cho Vân Triệt hồi sinh sự sống, nhưng nó không thể thức tỉnh sức mạnh mà hắn từng có, khiến hắn trở thành phế nhân.
Hết chương 1937.