Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1846 - Chương 1938. Máu Và Linh Hồn Hắc Ám Vĩnh Cửu (2)

Chương 1938. Máu và linh hồn hắc ám vĩnh cửu (2)
Chương 1938. Máu và linh hồn hắc ám vĩnh cửu (2)

Nếu không nhờ kỳ tích của cuộc đời và việc Vân Vô Tâm vĩnh viễn từ bỏ thiên phú của Tà Thần để cứu vớt thì hắn vẫn sẽ là một phế nhân.

Băng Hoàng Niết Bàn mà Mộc Huyền Âm trải qua là thần lực Niết Bàn nguyên thuỷ do Băng Hoàng Thần Linh ban tặng. Mặc dù nó cũng chưa hoàn thiện, nhưng suy cho cùng nó vẫn là sức mạnh của các vị thần, nó không chỉ đã cho Mộc Huyền Âm một cuộc sống mới, mà còn là sự tăng cường của huyền lực và hồn lực.

Đặc biệt là khả năng điều khiển sức mạnh Băng Hoàng Thần Lực.

Thậm chí có thể nói rằng với sự biến mất của Băng Hoàng Thần Linh, Mộc Huyền Âm, người hiện đang mang Băng Hoàng Nguyên Lực và Băng Hoàng Thần Hồn, và đã trải qua Băng Hoàng Niết Bàn, chính là Băng Hoàng của kiếp này.

“Mộc Huyền Âm… của năm đó sao?” Thanh Long Đế thì thào.

“Không phải nàng ta đã… chết rồi sao?” Kỳ Lân Đế kinh ngạc lẩm bẩm.

Vô số hàm dưới bị cứng đờ vì kinh ngạc.

Bên ngoài Lam Cực Tinh, Mộc Huyền Âm đã chết vì bảo vệ của Vân Triệt, bao nhiêu vị Thần Đế và Giới Vương đã tận mắt chứng kiến.

Chính Long Bạch đã giáng một đòn chí mạng, mọi người có mặt đều cảm thấy rõ ràng sinh mệnh của nàng đã tiêu tan hoàn toàn... Làm sao có chuyện nàng còn sống được!

Hơn nữa, hàn khí từ linh hồn nàng ta lại còn mạnh hơn nhiều lần so với hồi đó!

Những người không nên tồn tại lại được che giấu hoàn hảo dưới khí tức và sức mạnh của các vị Thần Đế, nay lại hiện lên và giết chết Phi Diệt Long Thần trong nháy mắt... Đây là một khoảnh khắc kỳ lạ mà họ không thể tin được dù cho đã tận mắt chứng kiến.

“Lần hiện thân này của ta, có lẽ là nếu không bất lực thì cũng là hoạ vô đơn chí.” Giọng nói Mộc Huyền Âm thản nhiên, không có vui mừng cũng không có buồn bực, Tuyết Cơ Kiếm trong tay ngưng tụ Băng Tinh Tuyết Quang, chỉ vào Long Bạch đang đứng phía xa.

Long Bạch và Khô Long vốn dĩ rất kiêu ngạo. Và một khi nàng ta xuất hiện, Long Bạch hoặc Khô Long tôn giả nhất định phải ra tay. Vì vậy, nếu không phải Thái Chi đang gặp nạn, nàng ấy sẽ không chọn việc xuất hiện vào lúc này.

“Vận mệnh đã vậy, có gì khác biệt chứ?” Trì Vũ Dao nói. Cho dù có một vị Thần Đế Tây Vực nào đó chết đi thì chưa chắc Long Bạch và Khô Long tôn giả đã ra tay. Nhưng Phi Diệt là đệ nhất Long Thần, cái chết của hắn sẽ kích động cơn thịnh nộ của rồng.

“Nếu hôm nay ta và ngươi đều chôn thân ở đây...” Trì Vũ Dao cười: “Thì cũng không tệ lắm.”

“Hầy… Kỳ lạ thật.” Hai mắt Thương Thích Thiên lồi ra và cười toe toét. Trong số những người đã tấn công Mộc Huyền Âm hồi đó, hắn ta cũng góp phần!

Chờ đã!

Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó ...

Cái chết của hai vị Hải Thần không thể giải thích được, mà chết một cách âm thầm trước đây... lẽ nào là nàng ấy làm sao! ?

Ngay cả Phi Diệt Long Thần cũng bị giết ngay lập tức, lại còn âm thầm giết chết hai vị Hải Thần của Thương Lan, thật chẳng khác nào đang thái rau cả!

Trong thời gian đó, hắn ta đã cảm giác lành lạnh ở sống lưng không thể giải thích được... đó vốn dĩ hoàn toàn không phải là ảo giác!?

Nghĩ đến đây, Thương Thích Thiên lập tức toát mồ hôi hột ... Lúc đó lão tử chỉ phóng ra một ít huyền khí hời hợt để thuận theo thời thế mà thôi, làm gì mà mang tội lớn đến như vậy chứ!

“Sao có thể… chuyện này?” Long Tam nhướng mày nói: “Đoạn Nguyệt Phất Ảnh.” Long Nhất chậm rãi nói: “Sức mạnh của Băng Hoàng Đông Vực đã suy giảm từ thế hệ này sang thế hệ khác bởi vì khó có thể truyền thụ được. Giờ lại...”

“Phi Diệt...” Long Ngũ nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm. Rõ ràng là vào ngày Thần Ẩn, lòng không còn lưu luyến, sao vẫn đau như vậy.

“Hừ!” Nén cảm xúc đang trào trong lòng, Long khí của Long Bạch bộc phát lửa giận, lập tức kinh thiên động địa, vạn linh thất kinh: “Nếu như năm đó ngươi không chết, thì giờ hãy chết đi!

Hắn đang định tự mình ra tay thì một tiếng thở dài phát ra từ bên cạnh hắn: “Để ta.”

Bóng dáng Long Ngũ mờ ảo, khi xuất hiện lại gần như đã ở trước mặt Mộc Huyền Âm, thời điểm cánh tay của hắn giơ lên, mây đen trên bầu trời sụp đổ, cả thế giới như chìm xuống: “Với thực lực của ngươi, loài người có thể không ai sánh kịp. Nhưng thật không may, nó đã chạm vào cơn giận dữ của rồng, nhất định phải chết.”

Mộc Huyền Âm không nói lời nào, thanh Tuyết Cơ Kiếm di chuyển theo Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, ngay lập tức quét ra hàng ngàn băng ảnh, bất ngờ đâm vào Long Ngũ, và khi kiếm ảnh đến gần, hàng ngàn hoa sen băng nở ra, trùng trùng điệp điệp những hàn hồn.

Huyền lực hắc ám của Trì Vũ Dao đồng thời phóng ra, thế giới đột nhiên tối sầm lại, bông sen băng màu xanh được phản chiếu như những bông sen màu đen lạnh lẽo vô tận.

Thuộc tính khác nhau, băng hàn và hắc ám từ những người khác nhau, nhưng đạt đến sự hoà hợp hoàn hảo và kỳ lạ giữa hai người, khi bông sen màu đen bạo phát, nó ngay lập tức nuốt chửng Long Ngũ vào vực thẳm của bóng tối và cực kỳ lạnh giá.

“Long Tứ,” Long Bạch nói: “Giúp Long Ngũ.”

Bùm!

Một Khô Long tôn giả khác ra tay.

Khi Long khí khổng lồ của Long Tứ bộc phát ra, cả không gian mờ mịt rung động lên. Dường như thế giới này không thể chịu đựng nổi và đang trên đà sụp đổ.

Mộc Huyền Âm và Trì Vũ Dao đấu với hai Khô Long tôn giả. Khi Long Tứ gia nhập vào cuộc chiến, cuộc chiến vốn dĩ đã rất đáng sợ này còn nổi lên thêm một trận gió lốc ghê gớm, các Thần Chủ trong phạm vi hàng trăm dặm đều bị hất văng ra xa, không ai có thể ở gần được.

Long khí trên người Long Bạch không hề giảm bớt, ánh mắt của hắn đảo qua, nhìn chằm chằm vào Thái Sơ Long Đế đang giẫm lên trên người của Thương Chi Long Thần kia.

Hình bóng của Thái Chi đã biến mất, lại được Thái Sơ Long Đế cuốn lại trên đầu rồng và bao phủ kết giới bảo vệ gấp nhiều lần so với lần trước. Chỉ có Thiên Lang Ma Kiếm vẫn cắm tại chỗ.

Và toàn bộ cơ thể rồng của Thương Chi Long Thần đã hoàn toàn vỡ tan, mức độ biến dạng khủng khiếp, đương nhiên đến ngay cả xương sống của rồng cũng đã bị vỡ vụn.

Với sức mạnh của Thương Chi Long Thần, cho dù không thể địch lại Thái Sơ Long Đế, nhưng cũng không đến nổi như vậy được... nhưng đầu của hắn ta đã bị tổn thương nghiêm trọng bởi thanh kiếm dường như đến từ trên trời kia, hộp sọ của hắn ta gần như vỡ nát, phần lớn ý thức của hắn ta mất đi, và đến giờ khắc này, hàn khí trên người hắn vẫn không hề tiêu tán, giống như hàng trăm triệu kim băng, xuyên thấu hoành hành trong cơ thể cự long to lớn của hắn.
Hết chương 1938.
Bình Luận (0)
Comment