.
._93__2" class="block_" lang="en">Trang 93# 2
Chương 186: Long Khuyết
Vân Triệt cong người bật dậy, từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Hắn nhìn hai tay của mình, cảm nhận lực lượng toàn thân bắt đầu khởi động, có một cảm giác như đang ở trong mộng.
Vân Triệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, không thể nghi ngờ khiến Sở Nguyệt Thiền kinh ngạc, nàng nhìn Vân Triệt, giọng nói yếu ớt:
- Vân Triệt… Ngươi…
Lúc này, cách lúc Vân Triệt hôn mê, băng hồn kết giới mở ra, đã qua ba canh giờ. Lấy trạng thái hiện giờ của Sở Nguyệt Thiền, luôn luôn gắng gượng chống đỡ không thể mê man, chính là đang đau khổ chờ đợi Vân Triệt tỉnh lại và đứng lên một lần nữa. Chính là nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Vân Triệt chẳng những một lần nữa đứng lên, hơn nữa trong thời gian ba canh giờ ngắn ngủi này, cả người thế lại lại khỏi hẳn thương thế, lực lượng hồi phục toàn bộ, thoát thai hoán cốt.
- Ta không có chuyện gì.
Vân Triệt dang hai tay, khẽ cười nói. Hắn nhìn về phía kết giới băng lam ngăn cách chặt chẽ chiến sĩ nham long và chiến tướng nham long ở bên ngoài, thấp giọng nói:
- Là kết giới này bảo vệ chúng ta sao?
- Hừ, vô nghĩa! Nếu không có kết giới này, ngươi đừng nói đột phá, đã sớm chết một trăm lần!
Mạt Lỵ tức giận nói.
- Đây là băng hồn kết giới, còn có thể chống đỡ hai canh giờ. Ngươi… Thật sự không có chuyện gì sao?
Sở Nguyệt Thiền nhìn Vân Triệt, vẫn còn không thể tin được nói.
Vân Triệt mỉm cười, không nói gì, huyền lực phóng ra ngoài, đẩy toàn bộ vết máu ngoài thân thể ra. Nhất thời, trên mặt hắn, trên tay, còn có phần da lộ ra ngoài vết rách trên quần áo không lưu lại một chút vết máu, làn da càng trơn bóng như ngọc, ngầm lưu chuyển sáng bóng, vốn không tồn tại vết thương nào.
Một màn này, khiến trong mắt Sở Nguyệt Thiền xuất hiện vẻ mơ hồ. Vân Triệt hạ thấp người, truyền một luồng huyền khí vào trong cơ thể Sở Nguyệt Thiền, bảo vệ tâm mạch của nàng, tỏ vẻ thoải mái nói:
- Ở đây chờ ta, chúng ta lập tức, sẽ rời đi vào lúc này thôi.
Nói xong, Vân Triệt một phát nhấc trọng kiếm trên đất lên, chạy ra khỏi băng hồn kết giới… Băng hồn kết giới là kết giới thủ hộ, chứ không phải kết giới ngăn cách, không thể tiến vào, nhưng có thể đi ra.
Đột phá tầng thứ hai của đại đạo phù đồ quyết, khiến lực lượng thân thể Vân Triệt bạo tăng, cầm Bá Vương cự kiếm ba ngàn chín trăm cân trong tay, nhẹ nhàng quả thật giống như không có gì. Còn thoải mái hơn huyền giả bình thường cầm kiếm nhẹ trong tay. Hắn vừa ra khỏi băng hồn kết giới, trọng kiếm liền quét ngang mà ra, trong tiếng nổ vang liên tiếp, chiến sĩ nham long này giống như trái đậu bị nghiền nát trong nháy mắt chia năm xẻ bảy… Dập nát vô cùng triệt để.
Lúc này, lực lượng một kiếm của hắn, đã xa hơn phía trước không thể sánh bằng. Hơn hai mươi chiến sĩ nham long, dưới một kiếm quét ngang của hắn đã bị đánh nát toàn bộ. Sau đó thân thể của hắn vừa chuyển, nhảy lên cao cao, gầm nhẹ một tiếng, một kiếm đánh về phía chiến tướng nham long.
Lúc trước, hắn bị một kiếm của chiến tướng nham long đánh rơi xuống nửa cái mạng… Còn lần này, hắn muốn nghiệm chứng xem, sau khi bản thân mình thoát thai hoán cốt, có thể có lực lượng chính diện đối chiến với chiến tướng nham long này hay không.
Ầm!!
Hai thanh trọng kiếm hung hăng va chạm vào nhau, một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân bọn họ nháy mắt nứt ra hai khe rãnh đan xen, thân thể chiến tướng nham long ngửa ra sau, còn Vân Triệt lại bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất lại bị trượt ra ngoài rất xa, mới khó khăn dừng lại, cánh tay tê dại một trận.
Trên thân kiếm Bá Vương cự kiếm, lại một lần nữa xuất hiện một lỗ hổng dài hơn một tấc.
Bá Vương cự kiếm và cự kiếm cầm trong tay chiến tướng nham long tổng cộng đụng nhau hai lần, cả hai lần đều bị nện ra lỗ hổng rất lớn. Đây là chênh lệch về phẩm cấp.
Chân mày Vân Triệt hơi trầm xuống, tuy rằng lực lượng của hắn tăng nhiều, nhưng huyền lực của chiến tướng nham long dù sao cao tới Linh Huyền cảnh cấp năm, kiếm trong tay cũng là Thiên Huyền trọng kiếm hiếm thấy đến cực điểm, cách nghĩ hắn muốn chính diện đối chiến với nó, vẫn quá mức hồn nhiên rồi.
Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt của Vân Triệt hoàn toàn không có chút lo lắng nào, hắn thân nhận Thiên Lang ngục thần điển, không sợ hãi nhất, chính là đối thủ lấy trọng kiếm làm vũ khí. Bởi vì đối với hệ trọng kiếm này, hắn thật sự quá quen thuộc. Ánh mắt của hắn, rơi vào trên trọng kiếm hình thù kỳ lạ chiến tướng nham long cầm trong tay, một chút ánh sáng khác lạ liên tiếp chớp động.
Thiên Huyền khí, toàn bộ Thương Phong đế quốc cũng sẽ không quá mười món! Về phần trọng kiếm cấp bậc Thiên Huyền, càng vốn sẽ không tồn tại.
Nhưng hiện giờ, trước mắt liền có một thanh!
Mặc dù chỗ hiện giờ là nơi thí luyện, nhưng nếu như mình đã có thể chết, có thể đột phá, vậy liền chứng minh, tất cả nơi này đều là chân thật, mà không phải ảo cảnh giống như phượng hoàng bí cảnh, nói cách khác, chuôi Thiên Huyền trọng kiếm trước mắt này, cũng hẳn là chân thật!
Vừa nghĩ đến đây, đầu Vân Triệt nâng lên, trọng kiếm nhấc lên, nhanh như tia chớp xông về phía chiến tướng nham long, lần này, hắn không tiếp tục va chạm với công kích của chiến tướng nham long, mà khi nghênh đón lấy trọng kiếm của nó, lấy Tinh thần toái ảnh nháy mắt lệch vị trí, thoáng hiện ở bên tay trái nó, trọng kiếm toàn lực đánh xuống.
Cường độ và lực lượng thân thể của chiến tướng nham long, cùng với vũ khí của nó cực kỳ đáng sợ. Nhưng nó có một điểm yếu rất lớn, đó chính là tốc độ của nó. Trước lúc đột phá khi còn một nửa cái mạng, hắn liền phát hiện rõ ràng ra điểm này.
“Ầm” một tiếng, trọng kiếm hung hăng nện trên vai phải của chiến tướng nham long, áo giáp hoàng kim trên bờ vai nhất thời lún vào, nhưng thân thể của nó lại chỉ hơi nghiêng về bên trái một chút, ngay cả cân bằng cũng chưa mất đi, kiếm trong tay càng nháy mắt chém ngang, quét về phía hắn.
Vân Triệt nhảy ra rất xa, tránh đi phản kích của chiến tướng nham long, sau đó nhe răng trợn mắt một trận… Thân thể thằng cha này, thật đúng là cứng rắn, ngay cả trọng kiếm cũng không tổn thương được nó… Cũng khó trách nó có thể không hề chết dưới công kích Phượng hoàng phá, Thiên khung vũ, Thiên Lang trảm liên hợp trong trạng thái Phần tâm của mình.
Ta cũng không tin, ngươi có thể luôn luôn chống đỡ yên ổn như vậy!
Ánh mắt Vân Triệt chợt lóe, lại một lần nữa xông tới, lấy Tinh thần toái ảnh nhanh chóng di động thoáng hiện ở xung quanh chiến tướng nham long, kéo ra từng hư ảnh, mỗi một lần công kích của chiến tướng nham long đều cực kỳ đáng sợ, nhưng đều đánh lên trên hư ảnh mà Vân Triệt lưu lại, còn trọng kiếm của Vân Triệt, lại hết lần này đến lần khác chuẩn xác đánh vào trên người nó.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Sau khi bị Vân Triệt cứng rắn nện hơn mười kiếm, áo giáp hoàng kim trên người chiến tướng nham long đã lồi lõm, nhưng trên thân thể nó cơ bản lại không hề tổn thương. Chiến tướng nham long xoay nửa người, trọng kiếm quét ngang về phía Vân Triệt, mà lần này, Vân Triệt lại không nhảy lùi tránh đi, mà bỗng nhiên dựng thẳng người trong nháy mắt, thoáng chốc đã xuất hiện trên không cao hai trượng, trên người bốc lên ngọn lửa, sau đó như sao băng lửa bay đột nhiên rớt xuống.
- Phượng dực thiên khung!
Ầm!!!
Một kích này, bộ phận mà Vân Triệt lựa chọn để công kích, là đầu của chiến tướng nham long. Theo một tiếng nổ vang, một luồng lửa lấy phần đầu chiến tướng nham long làm trung tâm nổ tung, mũ giáp của chiến tướng nham long vỡ vụn, trong miệng nó phát ra một tiếng gầm rú gần như thống khổ, thân thể cuối cùng lần đầu tiên mất đi thăng bằng, lảo đảo về phía sau, mà dưới trạng thái thân thể nó như vậy, vì bảo trì cân bằng, tay trái theo bản năng rời khỏi trọng kiếm.
Mà Vân Triệt đang đợi, chính là khoảnh khắc một bàn tay nó rời khỏi trọng kiếm, chỉ dùng một tay cầm kiếm.
Trọng kiếm có một nhược điểm khác, đó chính là cổ tay! Bởi vì trọng kiếm quá nặng, cho nên khi vung, đều là hai tay nắm giữ, cũng chỉ có hai bàn tay cùng nắm, mới có thể chém ra uy lực lớn nhất của trọng kiếm. Nhưng bởi vì quá nặng, khi cổ tay nhận phải đòn nghiêm trọng, trọng kiếm sẽ rất dễ dàng rời tay… Nhất là khi một tay nắm giữ!
Chăm chú nhìn vị trí cổ tay phải của chiến tướng nham long, khoảnh khắc khi Vân Triệt rơi xuống đất, liền như tia chớp bắn vọt về phía trước, khí tức huyền lực quanh thân đột nhiên biến thành vô cùng cuồng bạo.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!!
Khi chiến tướng nham long cuối cùng ổn định thân thể, trọng kiếm của Vân Triệt, cũng mang theo lực lượng cuồng bạo gấp mười, chuẩn xác mà nặng nề nện lên trên cổ tay đang nắm chặt trọng kiếm của chiến tướng nham long.
Keng!!
Trong tiếng va chạm đinh tai nhức óc, chiến tướng nham long lại gầm lên một tiếng bi thương thống khổ, toàn bộ cánh tay bị nện vào của nó nâng lên, áo giáp bao bọc phía trên bị văng tung tóe toàn bộ, trọng kiếm hình thù kỳ lạ cũng như dự liệu của Vân Triệt rời tay mà bay, sau khi bay ra ngoài khoảng cách hơn mười trượng, nặng nề rơi xuống… Lúc rơi xuống đất, kèm theo một tiếng vang nặng nề giống như núi lở, mặt đất nứt ra vết nứt dài mấy trượng.
Vân Triệt chạy vội mà đi, đi tới trước trọng kiếm rời khỏi tay chiến tướng nham long, hai tay chộp vào trên chuôi kiếm giống như xương rồng, cầm nắm nó ở trong tay mình.
Tuy rằng đã dự đoán chuôi trọng kiếm này có lẽ còn nặng hơn Bá Vương trọng kiếm, nhưng lúc vào tay, hắn vẫn như trước âm thầm lắp bắp kinh hãi, bởi vì trọng lượng của nó, còn nhiều hơn Bá Vương trọng kiếm gấp đôi, ít nhất cũng có trọng lượng tám ngàn cân! Nếu không phải đại đạo phù đồ quyết của hắn có điểm đột phá, cho dù hắn lấy được, cũng đừng mong tự do vung giống như Bá Vương trọng kiếm.
Đều là trọng kiếm, cảm giác khi Vân Triệt nắm lấy chuôi trọng kiếm này, hoàn toàn khác với khi nắm giữ Bá Vương trọng kiếm, khí thế cả người hắn, cũng có thể nói sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng giống như một con mãnh hổ tư thế sẵn sàng, giương nanh vuốt ra, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo ra lực lượng kinh thiên động địa.
Huyền lực của hắn chảy vào trọng kiếm, trong tâm hải, cũng hiện ra cái tên của chuôi kiếm này…
- Long… Khuyết… Kiếm hay, tên rất hay!
Vân Triệt cúi đầu nói, khóe miệng hiện lên ý cười nhạt. Mặc dù Thiên Huyền kiếm và Địa Huyền kiếm chỉ có chênh lệch một cảnh giới, nhưng sức nặng, uy này, thế này, đều khác nhau một trời một vực. Mà chiến tướng long nham mất đi Long Khuyết, khí thế lại giảm xuống còn hơn gấp đôi, giống như một con mãnh hổ bị nhổ mất vuốt sắc và răng nanh, khiến Vân Triệt cuối cùng không hề cảm thấy uy hiếp gì.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía chiến tướng long nham, cười lạnh thấp giọng nói:
- Liền dùng thanh kiếm ngươi đưa cho ta, tiễn ngươi quy thiên!
Giọng nói vừa dứt, hắn đã xông về phía chiến tướng long nham, theo một cơn gió lốc gào thét, trọng kiếm Long Khuyết ở trong tay Vân Triệt lần đầu tiên lộ ra tài năng của nó, trong tiếng nổ vang, Long Khuyết chính diện cắt chém lên trên người chiến tướng long khuyết, chỉ nghe một tiếng “Xoẹt” vô cùng chói tai, tầng áo giáp hoàng kim rất nặng kia giống như một tầng giấy rất mỏng vỡ vụn, chiến tướng long nham gầm nhẹ một tiếng, thân thể lui về sau mấy bước, trên thân thể cứng rắn, để lại một dấu vết dài hơn hai thước, sâu chừng một tấc.
Hiệu quả mà một kiếm này tạo thành, khiến Vân Triệt thỏa mãn nở nụ cười, không đợi chiến tướng nham long đứng vững, hắn đã nhảy lên cao cao, phượng hoàng viêm lại một lần nữa dấy lên trên thân thể, ánh mắt tập trung vào trên đầu chiến tướng nham long, giọng nói trong miệng lạnh như băng:
- Để ta nhìn đầu ngươi xem, có thể thừa nhận uy lực của chuôi Thiên Huyền trọng kiếm này hay không!
- Phượng dực thiên khung!
Ầm!
Thân thể Vân Triệt dưới hỏa diễm bao vây phá không mà đi, ở trên không đụng vào trên đầu chiến tướng nham long, “Ầm” một tiếng, hỏa diễm bùng nổ, uy lực của phượng hoàng viêm và kiếm Long Khuyết đồng thời bạo, trong nháy mắt mũ giáp dầy nặng và đầu cứng rắn của chiến tướng long nham đồng thời bạo liệt, bắn ra đá vụn đầy trời.
Vân Triệt bay xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, hai tay vung ngang kiếm Long Khuyết ở trước mặt, trong mắt phóng thích ra tia sáng vô cùng hưng phấn. Phía sau của hắn, chiến tướng nham long đã đầu nổ tung sau một tiếng động nặng nề ngã nhào trên mặt đất, vung lên cát bụi đầy trời.