Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1855 - Chương 1947. Ánh Sáng Còn Sót Lại (2)

Chương 1947. Ánh sáng còn sót lại (2)
Chương 1947. Ánh sáng còn sót lại (2)

Cánh tay phải của Long Bạch duỗi sang ngang, một sức mạnh của Long Hoàng khổng lồ lan tràn ra, dễ dàng làm sai lệch quỹ đạo khi Băng Lam Lưu Tinh kia bay tới gần.

Bùm…

Băng Hoàng Thần Lực nổ tung sau lưng Long Bạch, một dải quang cực xuyên thấu trời đất, nhưng không thương tổn được Long Bạch một chút nào, chỉ là cản trở đôi chút mà thôi.

Bão tố ầm ầm, cả không gian chấn động, khi Long Bạch tới, chỉ riêng sóng gió và áp lực kinh hoàng đã khiến cho đám huyền giả của Bắc Vực và Thái Sơ Long Tộc ngã xuống đất, chiến trường nhuốm máu, rơi vào trạng thái chân không hoàn toàn trống rỗng.

Bóng dáng Long Bạch đáp xuống, dùng móng vuốt đánh vào lớp kết giới cuối cùng.

Dưới tác động của sức mạnh kinh hoàng, lớp kết giới cuối cùng đã mờ đi, trên đó xuất hiện những vết vỡ.

Với đòn tấn công của móng vuốt Long Hoàng, kết giới cuối cùng rung lắc dữ dội, phá vỡ hàng ngàn vết đen giữa tiếng nổ chói tai.

Trái tim của các huyền giả của Bắc Thần Vực đột nhiên rơi xuống vực sâu. Diêm Tam nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lão Quỷ, các ngươi chống đỡ cho ta!”

Hắn đột nhiên rút lực, giống như một con chó nóng nảy và điên cuồng, vừa lao về phía Long Bạch vừa rít lên.

Không có sức mạnh của Diêm Tam, áp lực của Diêm Nhất và Diêm Nhị đã tăng mạnh. Hai cánh tay khô cằn lập tức bật ra, máu đen bắn tung tóe.

Mặc dù rất đau đớn, nhưng bọn họ không hề sụp đổ, mà bọn họ còn đang chống cự sức mạnh của ba Khô Long và ba Long Thần... Không ai có thể tưởng tượng được thân thể và cánh tay cằn cỗi của bọn họ có thể chịu được nhiều áp lực đến như vậy.

Mỗi khoảnh khắc, đều như lật đổ cả trời đất.

Và thứ cho phép họ nỗ lực đến giờ phút này có lẽ từ lâu không phải là sức mạnh của chính họ, mà là lòng trung thành tuyệt đối với Vân Triệt trong ý chí của họ.

Bùm!

Long Bạch giáng một chưởng khác xuống, dưới uy lực cự long hùng dũng, kết giới hoàn toàn bị xé nát, chỉ còn lại có tia sáng hắc ám cuối cùng chật vật chống đỡ.

“Khặc a a a a a!”

Diêm Tam hét lên, năm ngón tay giống như những chiếc móc, mang theo hắc quang hung tợn phóng về phía con ngươi của Long Bạch.

Long Bạch không quay đầu lại, cánh tay phải đột nhiên duỗi ra, lòng bàn tay lóe lên tia bạch quang nhạt trực tiếp đối đầu, nắm lấy bàn tay hắc ám khô cằn của Diêm Tam.

Răng rắc! !

Hắc quang trên tay Diêm Tam tan biến, xương ngón tay gãy nát giữa những âm thanh kinh khủng của trái tim và linh hồn hắn đang vỡ vụn.

Khả năng khôi phục của Long Bạch quá kinh người, nãy giờ quan sát chiến trường, thực lực của hắn đã gần như hoàn toàn khôi phục, những vết thương tưởng chừng nghiêm trọng trước đây cũng đã khôi phục được bảy tám mươi phần trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Còn Diêm Tam, không chỉ bị thương khắp người, mà còn tiêu hao gần hết sức lực, một mình đánh Long Bạch thì làm sao có thể được.

Với tiếng kêu quái dị của Diêm Tam, sức mạnh của Diêm Ma lại tăng mạnh, nhưng chưa kịp phát ra thì sức mạnh của Long Hoàng đã đánh một đòn vào cơ thể hắn ta.

Đại não của Diêm Tam nổ tung, ý thức sụp đổ một nửa, thân thể bay ra ngoài như chiếc lá khô.

Nhưng ở giữa không trung, hắn mãnh liệt cắn lưỡi, hai cánh tay múa hỗn loạn bay ngược lại, thổi Diêm Ma ảnh còn chưa tản ra phía sau, sức mạnh Diêm Ma nổ tung làm choáng váng cả một đám Thần Chủ. Đồng thời, các vị Giới Vương của Bắc Thần Vực tạm thời thoát khỏi sự đàn áp của họ.

“Ngăn hắn ta lại... ngăn hắn ta lại!!” Diêm Tam tận lực kêu lên, thân thể của hắn bị sức mạnh của Long Bạch đánh văng ra hàng trăm dặm... vẫn vang lên tiếng thét như xé cổ của hắn.

Bùm!

Long Bạch đâm thẳng ngón tay qua kết giới. Trong một tiếng nổ giòn tan vang lên, kết giới cuối cùng sụp đổ như bong bóng xà phòng.

Ở trung tâm của kết giới đã sụp đổ, Trụ Thiên Châu lặng lẽ trôi nổi, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, nhưng vẫn thuần khiết và ngây thơ.

“Trụ Thiên... Châu?”

“Trụ Thiên Châu!!”

Xung quanh vang lên tiếng cảm thán kinh hoàng, họ chợt hiểu tại sao Long Hoàng lại ra lệnh không tấn công kết giới nữa.

Làm sao có thể bất cẩn tiêu diệt loại thần vậy này được.

Ở phía xa, Trụ Hư Tử, kẻ giống như một cái xác, dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ta từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh sáng trắng mờ nhạt ở phía xa, phát ra một tiếng rên rỉ trầm đến mức không thể thốt nên lời, không thể nghe thấy được.

“Hự.”

Long Bạch và Trụ Thiên Châu đã ở gần trong gang tấc, họ đã bất lực để ngăn chặn việc này. Trì Vũ Dao từ từ nhắm mắt thở dài bất lực nhất trong cuộc đời.

Tuy nhiên, đến giờ phút này, một số người vẫn không chịu bỏ cuộc.

Ngay khi Long Bạch bước tới, đến gần Trụ Thiên Châu, Thiên Cô Hộc trong vũng máu thoát khỏi sự trấn áp dưới sức mạnh của Diêm Tam đột nhiên bộc phát, đánh tới tấp vào người Long Bạch, toàn thân toàn lực của hắn dồn vào tay chân, quấn chặt lấy thân thể Long Bạch.

Nửa người quỳ trong vũng máu, Thiên Mục Nhất, người đã rơi xuống vực, đứng thẳng người và hét lên kinh ngạc: “Cô Hộc!”

Bùm!

Sắc mặt của Long Bạch lạnh lùng cứng đờ, hai tay duỗi về phía trước, móng vuốt của Long Hoàng xuyên thấu trong tích tắc, trực tiếp nâng thân thể của Thiên Cô Hộc lên, sau đó kịch liệt ném ngã xuống đất, xương cốt tan tành như núi sập.

“Cô Hộc!!” Thiên Mục Nhất hét lên một tiếng, hai mắt mở to.

Đầu của Long Bạch không quay lại, liền tiến lên một bước... Nhưng một trận âm phong đột nhiên từ phía sau đánh tới, một cánh tay nhuốm máu từ phía sau khóa chặt lấy cổ hắn.

Lông mày của Long Bạch hơi nheo lại.

Với thực lực vừa rồi của hắn, ít nhất sáu phần xương cốt trong cơ thể Thiên Cô Hộc đã bị vỡ vụn, nội thương lại càng thêm hiểm hóc. Hắn ta đứng dậy gần như ngay lập tức và phản công... Nói thẳng ra, Long Bạch cũng bị kinh ngạc trong giây lát.

“Không được... lại gần... Ma... Chủ...”

Cánh tay của Thiên Cô Hộc siết chặt, suýt nữa thì gãy xương cánh tay. Bước chân của Long Bạch dừng lại, cánh tay nhẹ nhàng lùi về phía sau, đè lên cánh tay phải của Thiên Cô Hộc, Long khí khẽ phun ra.

Răng rắc! !

Toàn bộ cánh tay phải của Thiên Cô Hộc ngay lập tức vỡ vụn thành hàng chục mãnh.

“A a a!!”

Đau đớn không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ đổi lại tiếng rên rỉ khàn khàn của Thiên Cô Hộc, cánh tay trái của hắn đột nhiên bị giơ ra, thay vào chỗ của cánh tay phải bị gãy, lại khóa chặt trên cổ họng của Long Bạch!

Ánh sáng trắng lóe lên trong mắt rồng, và Long lực đột nhiên được giải phóng.
Hết chương 1947.
Bình Luận (0)
Comment